Cô sờ bụng mình một cái: “Thật xin lỗi tiểu bảo bối, vừa nói không nổi giận, kết quả lại không khống chế được mình"
“Tuyết Nhu, anh đưa em về” Hoắc Anh Tuấn kéo tay cô: “Để anh nói tài xế lái xe tới"
Khương Tuyết Nhu yên lặng không nói.
Trên đường về nhà, cô cũng không nói tiếng nào.
Hoắc Anh Tuấn sau khi nhìn sắc mặt cô mấy lần, đáy mắt dâng lên một tia uể oải: “Xin lỗi, anh hôm nay không nên kêu em đi, Dung Đức cậu ta nói chuyện quả thật thật quá đáng"
“Anh nói đúng, lần sau anh cũng không cần kêu em"
Khương Tuyết Nhu nhàn nhạt trả lời anh.
Nhưng thật ra trong lòng cô là rất thất vọng, đối mặt với đám bạn kia của anh, cô luôn có cảm giác một mình có chiến đấu, anh cho tới bây giờ không có cứng rắn đứng ở bên cạnh mình.
Đây đã là lần thứ mấy rồi, cô đều không nhớ được.
Xe đến nhà một cái, cô mở cửa xuống xe đi thẳng.
“Vợ, bảo bối..."
Hoắc Anh Tuấn ở phía sau kêu cô, cô cũng không quay đầu lại, dần dần, anh cũng có vẻ căm tức: “Em rốt cuộc muốn thế nào, còn phải đối với anh tỏ sắc mặt bỏ rơi này cho tới khi nào"
Khương Tuyết Nhu dừng lại, quay đầu: “Có lẽ sau này khi em và đám người Tống Dung Đức bọn họ bất hòa, nếu anh đứng về phía em thì mọi chuyện sẽ chuyển biến tốt"
Hoắc Anh Tuấn sắc mặt chìm mấy phần.
Anh đương nhiên đối với đám người Tống Dung Đức bọn họ hôm nay rất bất mãn, nhưng dẫu sao cũng đã biết nhau hai mươi năm, mà hai người cũng cùng với anh cùng chung hoạn nạn, nói là sinh tử chi giao cũng không quá đáng.
Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha!
“Em biết anh sẽ