Nhạc Trạch Đàm khinh thường: “Anh để cho người theo dõi cô ta ít ngày rồi, không đem làm cô ta anh không phải họ Nhạc."
Nhạc Hạ Thu chớp chớp mắt, nếu là người khác cũng được đi.
Nhưng mà cái người Lâm Minh Kiều này, cô ta trước kia cũng nhìn không vừa mắt.
“Đã như vậy, vậy anh cứ việc chơi đi, đừng đùa chết."
“Yên tâm, trong lòng anh hiểu rõ."
Buổi tối chín giờ.
Khương Tuyết Nhu sau khi tắm xong, Lâm Minh Kiều gửi một tin nhắn tới, gửi cho cô một trò chơi bảo hai người cùng chơi game.
Cô biết Lâm Minh Kiều là sợ cô một mình suy nghĩ bậy bạ, liền vui vẻ đồng ý.
Hai người vừa mở micro lên, đánh mấy trận, Lâm Minh Kiều ở đầu bên kia hét lên: “Mau tới tiếp viện, tớ bị người ta bao vây không ra được."
“Cậu chờ một chút..."
Khương Tuyết Nhu mở bản đồ, bên kia chợt nghe Lâm Minh Kiều lẩm bẩm: “Buổi tối muộn rồi ai còn gõ cửa...!Các người muốn làm gì, tôi báo cảnh sát..."
“Rầm rầm".
Đột nhiên bên kia truyền tới động tĩnh rất lớn.
Ngay sau đó liền không có âm thanh từ bên kia truyền tới nữa.
Khương Tuyết Nhu vội vàng gọi điện thoại cho Lâm Minh Kiều, không gọi được.
Một loạt dự cảm xấu bao phủ tới, biệt thự cách nhà Lâm Minh Kiều ít nhất có một giờ đi xe, bây giờ cô chạy tới căn bản không kịp, mà cô ở Kinh Đô này căn bản không quen biết người nào.
Suy nghĩ một chút, cô vội vàng gọi điện thoại cho Lương Duy Phong: “Duy Phong, nhà Minh Kiều hình như có người xông vào, anh có thể lập tức chạy tới