Sau khi Diệp Gia Thanh rời đi, Khương Tuyết Nhu lần nữa nhận được điện thoại.
"Nhạc Hạ Thu đã rời đi."
Khương Tuyết Nhu nhìn thời gian một chút bây giờ cũng đã là mười rưỡi: "Ồ, trễ như vậy, cô ta cũng có năng lực dày vò đó"
"Đúng vậy!" Người đầu dây bên kia cười nói:
"Tôi cũng thật tò mò, Hoắc Anh Tuấn bình thường không thỏa mãn được cô ta không?"
Khương Tuyết Nhu đang muốn nói chuyện, thang máy đột nhiên ngừng ở tầng ba, Hoắc Anh Tuấn cùng Ngôn Minh Hạo từ bên ngoài đi tới, dáng người cao ráo, anh tuấn, cả người tỏa ra chất đàn ông khiến cho không có một phụ nữ nào có thể kháng cự.
Ba người đối mặt nhau, Hoắc Anh Tuấn chết trân tại chỗ.
Khương Tuyết Nhu yên lặng nhìn anh từ phía sau: "Khoa sinh lý nam?” Cả khuôn mặt xinh đẹp trở nên cổ quái: "Có thể thật sự không thỏa mãn được.
Tôi có chuyện, cúp máy đây!"
Cô ấn nút tắt điện thoại.
Hoắc Anh Tuấn nghe được từ miệng cô nói hai từ "thỏa mãn", cả gương mặt tuấn tú bất giác như bị phủ một tầng sương lạnh.
"Nhìn cái gì? Tôi là tới với Ngôn Minh Hạo xem bệnh." Ngôn Minh Hạo khó hiểu: ".."
Muốn khóc.
Người khác thì có thể phản đối, nhưng người này anh ta có thể cự tuyệt sao.
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Anh Tuấn, anh ta chỉ biết cam chịu số phận gật đầu: "Đúng đúng, tôi...!gần đây thời gian quá ngắn"
Thư ký được ông chủ đưa đi khám bệnh, nghĩ cô ngu lắm hay sao?
Khương Tuyết Nhu môi đỏ mọng xinh đẹp cong lên: "Nếu như là chuyện này thì tôi có biện pháp chữa được đó."