Khương Tuyết Nhu dùng sức tránh né, hoàn toàn không chú ý tới thân thể mình ở trong ngực anh không ngừng nhích tới nhích lui, chờ nhận ra được cơ thể anh có phản ứng, cả khuôn mặt đỏ rực lên.
"Hoắc hèn hạ, anh là tên khốn kiếp"
Hoắc Anh Tuấn trừ mặt đầy lúng túng bên ngoài, trong lòng cũng hết sức khiếp sợ.
Anh vẫn cho là mình đối với loại tế nhị này có sự bài xích, vì mỗi lần đối mặt với Nhạc Hạ Thu, bản năng anh cũng không chấp nhận, anh đã hoài nghi mình có thể không làm được.
chuyện đó.
Không nghĩ tới bây giờ tùy tiện ôm ôm Khương Tuyết Nhu một chút lại có cảm giác mãnh liệt.
Loại cảm giác này thật là làm cho anh thấy có chút...!sỉ nhục, nhưng lại có chút mất khống chế.
Đối mặt với sự vạch trần của Khương Tuyết Nhu, anh có chút áo não nói: "Tôi làm sao khốn kiếp, ai bảo cô không an phận cơ chứ? Tôi vốn là một đàn ông bình thường".
"Anh là đàn ông bình thường sao? Rõ ràng buổi sáng nay anh mới đi khám sinh lý." Khương | Tuyết Nhu thốt lên.
Hoắc Anh Tuấn đỏ bừng cả hai tại, thiếu chút muốn bóp chết cô: "Tôi nói là tôi đưa Ngôn Minh Hạo đi."
"Anh nghĩ tôi ngu sao? Làm gì có ông chủ nào đưa nhân viên đi." Khương Tuyết Nhu đẩy anh ra, hơi thở nặng nề chỉ ra phía ngoài nói:
"Anh đi ra ngoài cho tôi."
Hoắc Anh Tuấn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của đối phương, yểu điệu ướt át, hoa hồng đã muốn nở rộ, cả người càng thêm khó chịu:
"Như thế này tôi ra ngoài thế nào được."
"Chết tiệt.
Chuyện này không được" Khương Tuyết Nhu xấu hổ nói.
"Dĩ nhiên chuyện này phải được, vì giấy chứng nhận