Cô càng nói càng tức giận, dù là những năm này đã học được cách kiềm chế bản thân nhưng vào giờ phút này vẫn là có chút mất bình tĩnh.
Hoắc Anh Tuấn vốn đang lửa giận bừng bừng lúc này cũng bị cô làm cho dịu lại:
"Tôi làm sao biết đó là mẹ cô để lại cho cô cơ chứ."
Khương Tuyết Nhu cười: "Đúng vậy, anh không biết, anh cái gì cũng không biết."
Rõ ràng những thứ này trước kia anh đều biết, bây giờ lại không nhớ chút nào nữa.
Cô sẽ không thể vì anh đã quên mà có thể tha thứ cho anh.
"Anh có thể không nhớ, nhưng anh cũng không thể vì một người phụ nữa mà đem những người khác đạp vào bùn"
"Nhưng dù vậy thì cô cũng không nên đánh Nhạc Hạ Thu" Hoắc Anh Tuấn tức giận: "Ai bảo chính cô giả chết, Hạ Thu phải lao tâm khổ tứ vì tập đoàn Hồng Nhân, cũng vì Hồng Nhân lập không ít thành tích."
| "Tập đoàn Hồng Nhân lớn như vậy không có nhân tại sao? Trước đây Tổng giám đốc Ngô quản lý tốt vô cùng, sao phải đến cô ta? Cô ta là học tâm lý học, cũng không phải là học quản lý, nếu cô ta muốn quản lý công ty, có thể đi tập đoàn Ánh Hạ, tại sao thế nào cũng phải tới Hồng Nhân"
Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên cười như không cười: "Có phải cô ta muốn cướp mọi thứ của tôi? Liệu cả tập đoàn Diệp Thi cô ta có phải cũng muốn cướp không?"
"Đủ rồi, Nhạc Hạ Thu không phải thứ người như vậy." Hoắc Anh Tuấn không thể nhịn được nữa cắt ngang lời đối phương:
"Ngay từ đầu cô ấy đã quan tâm đến việc đầu tư bất động sản.
Tôi không có công ty bất động sản đứng tên mình, vì vậy tôi đã giao tập đoàn Hồng Nhân cho cô ấy".
"Vậy tôi có phải nên cảm tạ các người giúp tôi quản lý Hồng Nhân tốt như vậy?" Khương Tuyết Nhu chợt cong môi: "Có muốn tôi trao bằng khen chăm chỉ cho cô ta hay không?"
"Khương Tuyết Nhu, tôi phiền nhất là kiểu hành động quái gở này của cô, rất chán ghét" Hoắc Anh Tuấn đều không che giấu vẻ chán ghét trong đáy mắt.
"Được, vậy anh muốn không thấy cái dáng vẻ này của tôi thì đem Hồng Nhân trả lại cho tôi, để Nhạc Hạ Thu rời khỏi đó, ngày mai tôi sẽ tới đó chỉnh đốn lại đội