"Tôi thật không nghĩ tới bình thường nhìn cô ta cũng đoan trang, dịu dàng, tôi còn xem cô ta như nữ thần"
"Này, nhỏ tiếng một chút, cô ta là tổng giám đốc, nếu nghe thấy mà sa thải chúng ta thì làm
sao?"
Nhạc Hạ Thu tức giận đến mức mặt đen kịt lại.
Từ khi cô ta là công khai là bạn gái của Hoắc Anh Tuấn, ai đối với cô ta cũng a dua nịnh nọt, đều xem cô ta như nữ thần vậy, cô ta đâu có chịu được sự sỉ nhục này.
"Khương Tuyết Nhu, cô nói thêm lời nào nữa tôi sẽ tố cáo cô tội phỉ báng."
"Tùy cô thôi, hôm nay tôi chỉ là tới công ty xem một chút.
Ngày mai tôi sẽ cho mở cuộc họp cổ đông, tôi sẽ chính thức thông báo."
Khương Tuyết Nhu đưa ngón chỉ được sơn đỏ chót chỉ vào Nhạc Hạ Thu:
"Tôi sẽ tống cổ cô đầu tiên"
Nhạc Hạ Thu giống như nghe được truyện cười vậy, cô ta cười lớn, chảy cả nước mắt:
"Khương Tuyết Nhu, cô thật sự cho rằng mình là cái rễ cây sao, Hồng Nhân hôm nay đã không còn là Hồng Nhân của ba năm trước nữa, được rồi, cô cứ từ từ thông báo tới cổ đông xem có đuổi được tôi đi không.
Cô cứ nằm mơ đi"
| "Vậy thì mỏi mắt mong chờ đi." Khương Tuyết Nhu lúc xoay người, kéo cái thẻ nhân viên của Lư Hồng Khoa: “Còn làm cái chức quản lý kho làm gì? Đi với tôi"
"Được." Lư Hồng Khoa mừng rỡ đi theo.
Nhưng đi qua cửa tập đoàn, Lư Hồng Khoa bắt đầu bất an:
"Chủ tịch Khương, tôi có mấy lời không biết có nên nói hay không, tôi nói cô đừng nóng giận."
"Anh là muốn nói