"Được.
Nhưng mà cuộc gọi này là tôi lén gọi cho anh, cô Nhạc không cho tôi nói với anh." Trình Nhã Thanh nhỏ giọng nói:
"Cô ấy đối với chuyện ba năm trước vẫn còn áy náy, cảm thấy cô Khương cũng không dễ dàng"
"Cô ấy quá lương thiện." Hoắc Anh Tuấn đau lòng nói, nghĩ đến hôm qua còn nghi ngờ cô ta ba năm trước đã lừa anh chuyện Khương Tuyết Nhu bị chứng uất ức, anh bỗng nhiên thấy áy náy..
"Chẳng qua là từ khi cô Nhạc thấy cô Khương trở về thì y như mất hồn, đoán chừng là vì cô Khương nói rằng cô ta và anh là vợ chồng, cô ta còn mắng cô Nhạc là tiểu tam"
"Được rồi, tôi sẽ nói chuyện với Hạ Thu"
Hoắc Anh Tuấn nghe thấy Khương Tuyết Nhu vô sỉ như vậy thì vô cùng tức giận.
Cúp điện thoại, Trình Nhã Thanh nhìn sang Nhạc Hạ Thu.
"Cô làm tốt lắn." Nhạc Hạ Thu cầm tay cô ta, khổ sở nói:
"Trình Nhã Thanh, cảm ơn cô đã luôn giúp tôi."
"Cô Nhạc, cô đừng nói như vậy, năm đó tội phạm sai làm, nếu không phải cố giúp tôi che giấu tôi đã sớm bị cậu chủ đuổi ra khỏi Thanh Long, càng không có hôm nay" Trình Nhã Thanh cảm kích vội vàng nói: "Tôi không phải là Kiều Vỹ ngu ngốc, lại vì bảo vệ Khương Tuyết Nhu một thời gian mà cảm thông cho cô ta.
Cô ta chẳng qua là một tiểu tam.
Khi cô và cậu chủ yêu nhau, cô ta ở đâu chứ, chẳng qua là nhân lúc cô không có ở đây cô ta thừa dịp chen chân vào, tôi thật sự thấy đối với cô thật không công bằng"
"Đừng nói như vậy, đều do tôi...!Ban đầu xảy ra chuyện...!" Nhạc Hạ Thu lộ ra vẻ mặt thống khổ nói: "Khương Tuyết Nhu nếu một mực không muốn buông tha Hoắc Anh Tuấn, đời này tôi cũng không biết có thể gả cho anh ấy không?"
"Cô đừng nói như vậy.
Tôi nhất định sẽ giúp cố" Trình Nhã Thanh cắn răng nói.
Nhạc Hạ Thu gật đầu một cái, điện thoại di động reo.
Là Hoắc Anh Tuấn gọi tới.
Cô ta