Không ngờ tới cô gan lớn bằng trời như vậy, Hoắc Anh Tuấn bị đế giày đập một cái vào mặt.
Xe cũng theo sự tức giận của anh mà lảo đảo.
"Khương Tuyết Nhu, tôi thấy em chán sống rồi." Anh nổi cơn giận dữ túm lấy giày hung hăng ném ra cửa sổ, nếu không phải bây giờ đang lái xe, anh nhất định sẽ xử lý cô.
"Ai bảo trong miệng anh có phân" Khương Tuyết Nhu thấy trên mặt anh vẫn còn thấy vết đế giày, không hiểu sao lòng cảm thấy hả hê: "Hoắc Anh Tuấn, anh đem giày tôi vứt đi, anh phải bồi thường đôi khác cho tôi"
| Hoắc Anh Tuấn: "Làm sao, trả em một đôi, sau đó em lại chạy đến trước mặt Nhạc Hạ Thu, nói tôi mua giày cho em để gây tổn thương cho cô ấy, Khương Tuyết Nhu, em định tính kể à"
"Anh nếu không muốn thương tổn cô ta, nên để tôi xuống xe, chứ không phải là vào buổi tối chỗ này cùng tối dây dưa không rõ!" Khương Tuyết Nhu nhìn về phía trước, không phải đường về nhà cô: "Hoắc Anh Tuấn, anh đưa tôi đi đâu?" /
"Loại người không kiểm điểm như em thì nên đi đâu để tránh cho tôi xấu hổ mất mặt vì bị cắm sừng"
Khương Tuyết Nhu lòng lạnh lại: "Anh định đem tôi đi giam lại?"
"Đây là em tự nói." Hoắc Anh Tuấn căm tức nói.
Những ngày tháng đau khổ khi bị nhốt ba năm trước lại hiện lên.
Khương Tuyết Nhu trong nháy mắt giống như điên rồi vậy vọt tới trước mặt Hoắc Anh Tuấn cướp tay lái.
"Khương Tuyết Nhu, em điên rồi, màu buông tay" Hoắc Anh Tuấn dùng sức một tay đẩy cô ra.
Nhưng hôm nay Khương Tuyết Nhu không phải là cô của ba năm trước dễ dàng đầu hàng.
Tay lái của hai người lắc lư trái phải.
Cuối cùng Khương Tuyết Nhu cắn một cái vào lỗ tại anh rồi giả vờ như tay lái xe sắp đụng luống hoa trước mặt, chân