"Tích tích"
Tiếng máy theo dõi bên tại không ngừng vang lên.
Hoắc Anh Tuấn chỉ nghe được tiếng khóc bên tai.
Anh chật vật mở mắt ra, thấy Nhạc Hạ Thu khóc lóc sướt mướt, nước mắt nhòe nhoẹt trên khuôn mặt nhỏ.
"Anh Tuấn, anh tỉnh rồi" Nhạc Hạ Thu mau chóng đứng lên.
Tổng Dung Đức cùng Quý Tử Uyên cũng đồng thời đi tới.
Hoắc Anh Tuấn nhìn bọn họ, trong đầu thoáng qua hình ảnh sau cùng trước khi hôn mê, bất giác thốt lên: "Khương Tuyết Nhu không sao chứ?"
Khuôn mặt Nhạc Hạ Thu đầy nước mắt trở nên cứng đờ, Tống Dung Đức tức giận nói: "Cậu còn không biết xấu hổ hỏi cô ấy, lão Hoắc, cậu nói dối Hạ Thu là có xã giao, kết quả lại là đi tìm Khương Tuyết Nhu, cậu rốt cuộc muốn làm gì, cảnh sát điều tra camera giám sát, nói là hai người ở trong xe phát sinh tranh chấp, mới lao qua luống hoa đụng vào vách tường, cậu đang lái xe, cô ta cướp tay lái, là muốn cậu chết hay sao? Cảnh sát sẽ điều tra cô ta, chờ xem cô ta sẽ phải chịu tội"
Hoắc Anh Tuấn mím chặt môi mỏng.
Không biết vì sao trong đầu anh chỉ hiện lên hình ảnh trước khi rơi vào hôn mê.
Ánh mắt cô, sâu đậm in trong tâm trí anh.
"Anh Tuấn." Nhạc Hạ Thu cổ họng khàn khàn khẽ gọi anh một câu.
Anh chợt tỉnh hồn: "Hạ Thu, xin lỗi...!"
"Anh Tuấn, tại sao anh phải lừa dối em" Hai hàng nước mắt gò má Nhạc Hạ Thu rơi xuống: "Anh Tuấn, chúng ta bên nhau mười năm rồi, nếu như trong lòng anh không bỏ được cô ta, anh liền...!trở về bên cạnh cô ta đi"
"Hạ Thu, làm sao em có thể nói lời như vậy." Tống Dung Đức tức giận nói: "Tôi phải nói, lão Hoắc, cậu thật quá đáng, cậu có sau khi biết được cậu xảy ra tai nạn xe, Hạ Thu gấp đến độ thiếu chút nữa té xỉu, cô ấy một mực không ăn không uống chăm sóc cậu, cô ấy đợi cậu lâu như vậy, nếu cậu phụ lòng cô ấy, tôi sẽ không tha cho cậu."
"Lão Hoắc, cậu đi tìm Khương Tuyết Nhu rốt cuộc muốn làm gì?" Quý Tử Uyên cũng chăm chú nhìn anh.
"Các anh đừng hỏi nữa, để cho anh ấy nghỉ ngơi cho khỏe đi!" Nhạc Hạ Thu nắm tay