Mười lăm phút sau.
Khương Tuyết Nhu nhận được thông báo của bệnh viện, cưỡng chế bọn họ phải đổi viện ngay.
Diệp Gia Thanh vốn đang chữa bệnh nghe được tin đó thì nổi trận lôi đình: “Thằng Hoắc Anh Tuấn này kiêu ngạo quá mức, nhà chúng ta đời trước có thù hận gì với nó không vậy, bố trị bệnh cũng làm vướng chân nó chắc?”.
“Bố, không phải bố làm vướng chân anh ta, là con làm vướng chân anh ta” Khương Tuyết Nhu nhẹ nhàng nhíu chặt đôi mi thanh mảnh, mỗi một món nợ này cô đều nhớ rất kỹ trong lòng.
"Tuyết Nhu, đừng khổ sở làm gì, là do bố không tốt, bố không nên đến bệnh viện của nhà họ Quý, nhà họ Quý và nhà họ Hoắc đều là cá mè một lứa.
Chúng ta đi, nỗi sỉ nhục ngày hôm nay bố sẽ nhớ kỹ, tương lai nhà họ Diệp chúng ta sẽ đòi trở về” Diệp Gia Thanh tỉnh táo lại nói.
“Vâng, nhất định sẽ có ngày trả lại” Khương Tuyết Nhu gật đầu.
Ngày thứ hai Vệ Phương Nghi thụ án.
Diệp Gia Thanh tuyên bố với bên ngoài sẽ bồi dưỡng Khương Tuyết Nhu thành người nối nghiệp và thừa kế tài sản của ông, hơn nữa trong khoảng thời gian ông sinh bệnh nằm viện, tất cả các sự vụ lớn nhỏ của công ty đều do Khương Tuyết Nhu phụ trách.
Cư