“Có người đã báo cáo là bà có hành vi đầu độc giết người” Cảnh sát nhanh chóng chế trụ cổ tay của bà ta.
Bà ta sợ ngây người, hung hăng nhìn về phía Khang Hạo Đức thì nhìn thấy anh ta đã ôm đầu quý xuống mặt đất: “Các anh cảnh sát, là do bà ta cưỡng ép tôi cho nên tôi phải làm theo, tôi không còn biện pháp nào khác..”.
Vừa nói anh ta vừa đập đầu của mình xuống.
Vệ Phương Nghi cảm thấy sợ hãi, lúc này bà ta mới nhận ra là mình đã bị lừa: “Không phải, tôi không biết là cậu ta đang nói cái gì, Khang Hạo Đức, tại sao cậu lại vu oan cho tôi, tôi tìm cậu đến đây chỉ là muốn nói chút chuyện mà thôi.”
“Vệ Phương Nghi, bà còn muốn nói xạo đến khi nào?”
Từ trên lầu hai của nhà kho, Khương Tuyết Nhu đỡ Diệp Gia Thành đi xuống, trên mắt của Diệp Gia Thành tràn ngập vẻ tức giận, hận không thể lột da rút gân của người phụ nữ này, nếu không phải vừa rồi chốn sau đó nghe được những lời kia của Vệ Phương Nghi thì ông ta cũng không ngờ là hai mươi năm qua mình lại sống cạnh người đàn bà đáng ghê tởm đến như vậy: “Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng, bà chẳng qua chỉ ở sau lưng của tôi có một chân với Diệp Diệu Đông mà thôi, không nghĩ tới lại cùng với cả Khang Hạo Đức..”
Ông ta hoàn toàn cảm thấy buồn nôn không nói nổi nữa.
Cả khuôn mặt của Vệ Phương Nghi đều trắng bệch, còn Khang Hạo Đức thì khóc không ra nước mắt, anh ta vội vàng nói: “Chủ tịch Diệp, không phải là tôi cố ý, là...!là bà Vệ Phương Nghi thừa dịp ngài không có ở đây có tình câu dẫn tôi.”.
Truyện Full
| “Hóa ra là lúc trước anh cũng không nói hết tình hình thực tế” Khương Tuyết Nhu líu lưỡi nói: “Bảo sao hai năm qua anh lại giúp bà ta bỏ thuốc, dì Vệ, không nghĩ tới bà lại có thể làm ra chuyện này ở độ tuổi như vậy, tầm tuổi như vậy cũng bằng tuổi của con gái bà với Diệp Diệu Đông rồi đấy, bà có biết không?”
“Cô câm miệng” Vệ Phương Nghi như một người điên hét ầm lên.
“Vệ Phương Nghi ơi là Vệ Phương Nghi, đời trước tôi cùng bà có thù oán gì hay sao mà bà cần gì phải kết hôn với tôi, hủy hoại cả đời tôi như vậy?” Diệp Gia Thành hận bà ta đến tận xương.
tủy: “Bà quá ác độc, chẳng những để cho tôi nuôi đứa con của người khác hơn hai mươi năm lại còn muốn hại chết tôi sau đó để cho Diệp Minh Ngọc thừa kế tài sản, lần này tôi tuyệt đối sẽ không tha cho bà”.
“Diệp Gia Thành, ông đừng vu oan cho tôi, không phải là ông hận tôi đã cắm sừng ông hay sao, đừng hòng vu oan cho tôi.” Vệ Phương Nghi hét chói tại không chịu thừa nhận.
Khương Tuyết Nhu cười bổ sung: “Dì Vệ, bà cũng đừng mạnh miệng, trên người của Khang Hạo Đức còn có trang bị thêm