Một giờ sáng, đoàn đội Thang Nhược Lan mở cuộc họp khẩn cấp, cuối cùng ra thông báo: “Ngoảnh đi ngoảnh lại, vậy mà đã tiến vào giới giải trí được năm năm rồi.
Năm đó, Mộng thiên đường giúp tôi trở nên nổi tiếng, thật ra, bao nhiêu năm qua, trong lòng tôi vẫn luôn âm thầm cảm ơn một người, đó chính là một người từng là bạn tốt của tôi, Khương Tuyết Nhu.
Mộng thiên đường là album cô ấy sáng tác cho tôi, tôi vô cùng cảm ơn cuộc đời đã cho tôi gặp người tri kỷ như cô ấy, một người từng khiêm tốn không muốn khoa trường như cô ấy.
Bây giờ lại được công chúng biết đến, tôi không muốn che giấu tài năng của cô ấy nữa, tôi
muốn trao phần thưởng năm đó cho cô ấy, đây là phần thưởng xứng đáng thuộc về cô ấy.
Tớ yêu cậu, Tuyết Nhu.”
Trên facebook, Thanh Nhược Lan lại đăng lên hình cúp và vài bức ảnh chụp cùng Khương Tuyết Nhu ở trường học, trong ảnh, hai người cười tươi rói, vô cùng thân thiết.
Trên mạng bùng nổ.
Buổi sáng, khi Khương Tuyết Nhu tỉnh dậy, nhìn thấy những bình luận trên mạng không khỏi bật cười.
Không hổ là đoàn đội cấp thiên hậu, thao tác xã giao đúng là rất nhanh.
Cô không chút hoang mang lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Hạ Văn Trì: “Anh Trì, chuyện anh.
đồng ý giúp tôi đã làm được chưa?
“Chắc chắn rồi, cô cũng không xem xem tôi là ai, bây giờ cả thành phố Thanh Đồng, còn không phải đều nằm trong tay Tần Gia Như sao.
Bây giờ nhà họ Tần đã suy yếu, Tân Gia Như nhìn thấy tôi cũng như thấy ông nội vậy.”
“Có thể gửi cho tôi không?” Khương Tuyết Nhu ngắt lời anh ta đang khoác lác.
“Được, vẫn là cô thông minh, Thanh Nhược Lan có lẽ đã quên mất trước kia cô ta liều