Nhưng, anh không thể khống chế được bản thân mình.
“Có gì mà không thể chứ?” Anh đột nhiên nắm lấy bả vai Khương Tuyết Nhu, ẩn cô vào vách tường, ánh.
mắt trở nên nồng cháy: “Tôi không thể không thừa nhận cô là một người phụ nữ rất hấp dẫn đấy, lúc trước là tôi chưa hiểu rõ cô”
Anh ta nói rồi, hung hăng muốn hôn lên đôi môi hồng của cô.
Nhưng Khương Tuyết Nhu lại nghiêng đầu tránh đi.
Đôi môi anh dừng trên má cô, mùi hương thanh nhã trên người cô thổi tới, khiến anh quyến luyến không nỡ rời đi.
Hoắc Tuấn Anh, anh còn nhớ rõ tuần trước, anh đã bảo cấp dưới đè tôi xuống lục soát cả người tôi thế nào không, anh còn nhớ đã ép tôi ký tên như thế nào không, anh còn nhớ dáng vẻ lạnh lùng của anh lúc đó như thế nào không?”.
Khương Tuyết Nhu có chút bi ai mở miệng: “Thật ra ngày hôm đó khi anh ôm tôi từ trên xe xuống, tôi không hề ngủ, chỉ là cảm thấy như một giấc mơ, không dám tỉnh lại.
Ngày hôm đó sau khi anh rời đi, tôi đã nghĩ rất nhiều chuyện, còn nghĩ có lẽ chúng ta vẫn còn chút hy vọng, nhưng ngày hôm sau anh lại dẫn người tới tìm tôi ly hôn, ngay cả một chút tôn nghiêm cũng không hề giữ lại cho tôi!”
Cô nói tới nỗi cổ họng có chút nghẹn ngào, nhưng vẫn cố tỏ ra kiên cường.
Cả người Hoắc Anh Tuấn cứng đờ, cả người như bị một sợi dây dày đặc quấn chặt lấy, không thể nhúc nhích: "..”
Khương Tuyết Nhu đẩy anh ra: “Sau đó lại nhìn thấy anh và Nhạc Hạ Thu làm thụ tinh ống nghiệm ở bệnh viện.
Nếu anh đã quyết định ở bên cô ta, vì sao không hạnh phúc ở bên cô ta đi, đừng có tới làm tổn thương