"Được rồi, nếu như cô hiểu thì tôi cũng không vòng vo nữa." Hạ Như Ái nâng cằm lên ra vẻ lạnh lùng cao quý nói: "Tốt nhất cô nên cách anh Hoắc ra xa một chút đi, anh ấy không phải người để cho cô bám vào đâu." "Nếu như tôi không cách anh ấy xa xa một chút thì sao?" Khương Tuyết Nhu thích thú hỏi lại: "Cô thích anh ấy nhưng mà anh ấy chỉ coi cô là em gái thôi nha!"
Mặt Hạ Như Ái không thay đổi nói: "Thì làm sao? Lấy hoàn cảnh gia đình của anh Hoắc thì nhất định sẽ quan tâm đến chuyện môn đăng hộ đối. Tôi nói thật với cô, cô căn bản không hiểu rõ anh ấy, mà gia đình của anh ấy cũng sẽ không chấp nhận cô đâu. Cô không xứng với anh Hoắc. Bây giờ, chẳng qua là anh ấy cảm thấy hứng thú với cô nên muốn chơi đùa cô chút mà thôi. Ở trong gia đình anh Hoắc cô chắc chắn sẽ bị ăn đến xương cốt cũng không còn."
Hạ Như Ái châm chọc, cười nhạo Khương Tuyết Nhu, rồi lạnh lùng cao ngạo rời đi.
Khương Tuyết Nhu nghe Hạ Như Ái nói xong đột nhiên cảm thấy khó chịu. Cô không hiểu tại sao mình lại cảm thấy như vậy nhưng cô không muốn nghĩ nhiều về chuyện này. Dù sao thì giấy kết hôn là thứ duy nhất cô có thể dựa vào.
Khương Tuyết Nhu nhanh chóng rời khỏi chỗ này để gặp Lâm Minh Kiều. "Cậu nhìn xem, đây là rượu tớ đã chuẩn bị. Đợi chút nữa tớ tìm một người chuốc say anh ta, nếu như không chuốc say được thì cậu dùng tuyệt chiêu đó. Nhớ kỹ nhé, hai tiếng sau khi uống"
Lâm Minh Kiều đưa thứ gì đó cho cô.
Khương Tuyết Nhu cảm thấy không ổn cho lắm, nói: "Sẽ không... Không có tác dụng phụ gì chứ?" "Tớ làm việc mà cậu còn không yên tâm sao? Tuyệt đối không ảnh hưởng tới sức khỏe đâu." Chỉ là làm cho thân thể người đó càng khỏe, càng mạnh hơn mà thôi.
Nhưng mà Lâm Minh Kiều không nói câu sau cho Khương Tuyết Nhu nghe, chỉ nói thầm trong lòng. "Nhưng mà nếu như anh ấy biết được thì nhất định sẽ tức giận đấy?" Khương Tuyết Nhu vẫn cảm thấy có chút sợ hãi. "Tức giận cái gì chứ. Nếu tớ là đàn ông ấy, buổi sáng thức dậy thấy một cô gái xinh đẹp trẻ trung nằm bên cạnh mình thì nhất định sẽ cảm thấy thoải mái cả thể xác lẫn tinh thần. Hơn nữa Hoắc Anh Tuấn cũng là đàn ông bình thường thôi.”
Khương Tuyết Nhu bị Lâm Minh Kiều thuyết phục.
Chỉ một lúc sau Hoắc Anh Tuấn đã trở lại.
Nhưng vừa đi tới cửa đã bị một người đàn ông xa lạ kéo lại: "Ngài Hoắc, nghe danh đã lâu. Thật ra tôi luôn ngưỡng mộ ngài, hôm nay tôi muốn kính ngài một ly." "Tự anh uống một mình đi, tôi không có" Từ nhỏ đến lớn, anh đã gặp vô số trường hợp như vậy rồi. Hoắc Anh Tuấn nói xong thì nhấc chân bước đi. "ấy ấy ấy, ngài như vậy là không nể mặt tôi rồi." "Tránh ra!" Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng nhìn qua người đàn ông kia, ánh mắt trầm xuống, nói: "Cút."
Sau đó anh lại gặp vài người như thế, Hoắc Anh Tuấn không hề nể mặt bất kỳ ai. Lâm Minh Kiều đang đứng nhìn trộn