Nhưng một lát sau Hoắc Anh Tuấn lại cúi đầu xuống ăn. "Đút tiếp."
Khương Tuyết Nhu: "..."
Anh không có tay hay sao mà nhất định phải bắt cô đút cho ăn thế? Nhưng mà bởi vì cô đang chột dạ nên Khương Tuyết Nhu vẫn ngoan ngoãn đút cho
Hoắc Anh Tuấn ăn hết đĩa.
Sau khi ăn no, Hoắc Anh Tuấn đứng dậy: "Về nhà."
Khương Tuyết Nhu không nói gì: "Bây giờ trở vê?"
Anh trai à, bây giờ còn chưa đến tám giờ đầu, nếu như đi lúc này thì người đầu tiên anh nghi ngờ nhất định là cô. "Ừm, nếu cô không đi thì có thể ở lại đây qua đêm." Vốn dĩ anh đến chỗ này cũng chỉ là đi ngang qua mà thôi. Nói thẳng ra thì hôm nay ngoại trừ ông cụ Hạ thì những người khác căn bản không đáng để anh lãng phí thời gian.
Thấy anh cố ý rời đi nên Khương Tuyết Nhu chỉ có thể rời đi cùng với anh.
Sau khi lên xe, Khương Tuyết Nhu đưa tiền lì xì mà ông cụ Hạ cho cô cho anh. "Tự cô cầm đi." Hoắc Anh Tuấn thản nhiên nói. "Nhưng mà trong này có rất nhiều. Như vậy không tốt lắm..." "Chỉ nhiều đối với cô mà thôi." Hoắc Anh Tuấn cười đầy ẩn ý.
Đây là muốn nói cô không có tiền chứ gì.
Khương Tuyết Nhu cúi thấp đầu, cô biết rõ tiếp theo sẽ là khoảng thời gian mưa rền gió dữ nên cô cảm thấy lo lắng không yên.
Sau khi đến biệt thự Phỉ Thúy, cô yên lặng nhìn theo bóng dáng Hoắc Anh Tuấn mà cảm thấy bồn chồn lo lắng không thôi.
Thật xin lỗi, Hoắc Anh Tuấn, sau này tôi nhất định sẽ đối xử với anh thật tốt, anh theo tôi một lần đi.
Sau khi về nhà, Hoắc Anh Tuấn tắm rửa xong lập tức vào phòng làm việc để bắt đầu cuộc họp. Tầm nửa tiếng sau anh đột nhiên cảm thấy thân thể rất nóng, dù có cởi áo khoác ra mà vẫn cảm thấy nóng