Trong lúc chờ đợi Mặc Dịch thì phía quán ăn lại xảy ra chuyện. Một đám người ngông cuồng từ bên ngoài đột nhiên xông vào làm loạn. Đáng lẽ bảo vệ đến ngăn cản rồi, thế nhưng không hiểu sao giờ này vẫn chưa thấy ai chạy ra. Kể cả Mặc Dịch cũng thế, cậu ta mất tăm được ba mươi phút rồi, để mặc cho quản lý ra vừa rối vừa cuống.
Đám người côn đồ vừa tới liền đá bay mấy cái ghế bên cạnh, cất giọng ngạo mạn, "Thức ăn ở đây làm quá tệ, gọi giám đốc ra đây!"
"Tôi đã kêu đầu bếp đến rồi, không hợp quý khách chỗ nào có thể nói rõ." Quản lý cúi đầu, thầm ra hiệu cho người đằng sau mình. Ông ta cũng sốt sắng lắm rồi, sao đến bây giờ lại không còn một mống bảo vệ nào cơ chứ. Chắc chắn đã có người giở trò dụ cho bọn họ đi mất rồi.
Tên đứng đầu đạp lên bàn tạo ra âm thanh lớn, cao giọng, "Tao muốn giám đốc của bọn mày ra đây, đám đầu bếp không biết nấu ăn xem thường khách đến thì nói được cái đếch gì!"
Rõ ràng cố ý làm khó dễ người khác, những người đến đây ăn cũng đều đã im lặng hết rồi.
"Xin quý khách chờ một chút." Quản lý mím môi suy tính, không biết nên làm gì. Hiển nhiên ông sẽ không gọi cho giám đốc rồi, chuyện thế này mà không xử lý được có khi bị ăn mắng lại cũng nên.
Bọn họ không ngồi yên, hết đẩy cái này lại đẩy cái kia, có vẻ khoái chí lắm. Có lẽ một bên nào đó có thù oán nên tìm cách phá hoại đây mà, thủ đoạn này đúng là hèn kém.
Sở Hạ ngồi quan sát tình hình, tổng cộng có sáu tên, cao to lực lưỡng, vừa nhìn đã tạo cảm giác áp lực, có điều đối với hắn thì chẳng có gì.
Dù sao Diệp Mạc bây giờ cũng xem như là ông chủ của hắn, phận làm trợ lý có lẽ nên giúp ích gì đó.
Nghĩ vậy, hắn chậm rãi đứng dậy bước tới. Trong khi mấy tên đó đang không ngừng gây hấn, Sở Hạ đã từ từ tiếp cận đến.
"Nhanh lên! Quản lý gì mà làm việc chậm chạp vậy hả?!" Bọn chúng nhanh chóng ép sát, quản lý chỉ như một con kiến nhỏ bé khi đứng cạnh.
Ban nãy ông ta đã bấm gọi cho cảnh sát rồi, nhưng dù sao cũng không thể đến sớm như vậy được. Bọn vệ sĩ kia biến mất đi đâu rồi cơ chứ?!
Đột nhiên một tên giơ cao tay, trên miệng nở một nụ cười đáng khinh, sau đó không do dự hạ xuống người quản lý, "Thứ vô dụng!"
Vậy mà chuyện bất ngờ xảy ra, khi lực tay kia sắp chạm trúng mặt thì bất chợt bị hất văng ra. Tên vừa ra tay bị đá bay nằm úp sấp trên sàn ho sặc sụa.
Sự tình diễn ra đột ngột không báo trước, ai nấy đều giật mình. Thực khách có người hét, có người âm thầm bàn tán, còn có người tán thưởng vỗ tay.
Sở Hạ nhanh như cắt tung cú đá xoáy vào bụng tên tiếp theo, tên đó trợn mắt khụy xuống ôm bụng. Ánh mắt gã ta trợn đến muốn nứt ra, có điều vì khó chịu nên không thể trả thù lại được. Bốn tên còn lại thấy thế liền có cảm giác e dè kiêng sợ, không biết có