Về lại căn phòng rộng lớn này lại trở nên nhàm chán như cũ, Mặc Dịch cũng đã đi làm việc của bản thân rồi, bây giờ chẳng có ai ngồi nói chuyện với cậu nữa.
Sống sung sướng thì sao chứ, quanh đi quẩn lại vẫn chỉ một mình. Sở Hạ nhàm chán nhìn hoạ tiết trong căn phòng, Diệp Mạc cũng không thèm mang hắn đi cùng. Chả lẽ trong mắt Diệp Mạc, hắn chẳng là cái gì hết sao.
Không thể không nói, Sở Hạ đoán đúng.
Vốn dĩ Diệp Mạc để hắn bên người chỉ là cho tiện quan sát mà thôi. Cũng không mấy để tâm.
Nghĩ linh tinh một lúc lâu, đột nhiên trong đầu Sở Hạ loé lên ý tưởng.
Hay là trốn ra ngoài một lát nhỉ?
Nơi này hiện rất ít người, bằng bản lĩnh của hắn thì việc trốn đi không hề khó. Huống hồ cũng chẳng phải chốn tù ngục gì.
Có điều... Sở Hạ nghĩ tới lời đe doạ lúc sáng, ánh mắt kia rõ ràng không có chút đùa giỡn nào. Vả lại ngày hôm nay cũng có hơi đặc sắc một chút, nếu lỡ náo loạn thì dễ gặp rắc rối.
Hắn thở dài, bất đắc dĩ dẹp bỏ đi ý nghĩ này.
Cốc... Cốc.
Âm thanh gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Sở Hạ ngồi dậy, nói với ra, "Chờ một chút."
Cứ cách một khoảng thời gian sẽ có người lên gọi hắn xuống để ăn, Sở Hạ sửa sang lại quần áo bị nhăn, mở cửa bước ra ngoài.
Không ngờ chưa đi được vài bước đã chạm mặt với một người phụ nữ. Người phụ nữ này được bảo dưỡng rất tốt, thoạt nhìn chỉ mới hơn ba mươi tuổi.
Người nọ cũng không ngờ sẽ có người xuất hiện tại đây, hơi nhíu mày, ánh mắt không thân thiện. Khí chất trên người bà ta vì cử chỉ này mà có phần cao cao tại thượng, cứ như không thèm đặt ai vào mắt.
Sở Hạ đứng im, cân nhắc xem nên làm cái gì tiếp theo.
"Cậu là...?" Người đầu tiên mở lời là bà ta, không hề kiêng kị mà quan sát hắn từ đầu đến chân.
"Trợ lý mới của Diệp Tổng." Sở Hạ thuận theo đáp lời, ngẩng đầu đáp lại ánh mắt kia. Trực giác cho hắn biết người đàn bà này không phải người tốt đẹp gì.
Bà ta chẳng thèm đáp nữa, cho hắn cái nhìn lạnh lùng rồi quay đầu tính mở cửa phòng ra. Sở Hạ nhìn bà ta đang muốn mở phòng Diệp Mạc liền nheo mắt.
Một cô gái trong đám người giúp việc bất chợt tiến tới ngăn cản, "Thưa bà, ông chủ dặn ngoài ông chủ ra không ai được tùy tiện vào phòng."
"Tránh ra!" Người đàn bà nghe vậy tức giận, dùng sức hất cô hầu kia ra, "Một đứa như mày cùng dám cản tao hả, đúng là hỗn xược!!!"
Nói đoạn tiếp tục dùng sức mở cửa ra, chớp mắt đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ cũ. Cô người hầu kia bị ngã xuống, nhăn mặt, sau đó tiếp tục túm tay bà ta mà ngăn cản, "Thưa bà, không được!"
Nhìn khung cảnh này, Sở Hạ cười lạnh. Vào được chỗ này thì