Vừa về đến biệt thự, bác sĩ tư nhân của Diệp Mạc cũng đã đứng sẵn đó. Anh ta chuẩn bị đồ nghề đầy đủ, ban nãy Sở Hạ bị bắn ở đùi phải, hiện tại phải cởi quần ra.
Bác sĩ bị gọi bất ngờ như vậy cũng rất kinh ngạc, từ khi Diệp Mạc leo lên vị trí kia thì rất ít khi kêu anh ta tới nhà.
Lúc ngồi trên xe được Diệp Mạc buộc chặt nên khiến máu không còn chảy ồ ạt như trước nữa mà đã bắt đầu đông lại. Có điều nhìn vết thương dữ tợn này, ai mà tâm lý kém sẽ phát hoảng ngay.
Viên đạn không ghim vào sâu nhưng đủ để đau chết đi sống lại, Sở Hạ nhắm mắt, được tiêm thuốc mê khiến hắn cảm thấy bải hoải, mệt mỏi rã rời mà thiếp đi.
Từ đầu đến cuối Diệp Mạc vẫn đứng im nhìn, ánh mắt anh chăm chú vào người đang nằm trên giường. Khi thấy viên đạn đã được gắp ra một cách an toàn, anh mới yên lặng đi ra bên ngoài.
Diệp Mạc cầm điện thoại lên, bấm vào một số sau đó gọi. Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, nhận được ngữ khí lạnh lẽo của người nọ.
"Điều tra xem hôm nay là người của ai."
"Vâng."
Di động vừa cúp, cửa đằng sau liền mở ra. Bác sĩ riêng của Diệp Mạc tên là Cẩn Hiên, anh ta là một người có tài trong cái giới này.
"Sao rồi?" Diệp Mạc lạnh lùng hỏi.
Biết anh vẫn còn phẫn nộ về vụ việc hôm nay, Cẩn Hiên chỉ đành lựa lời mà nói, "Bây giờ cậu ta đang ngủ, may mà viên đạn bị bắn chệch. Chỉ là mấy ngày hôm nay nên hạn chế hoạt động mạnh, thức ăn cũng phải thanh đạm."
Anh gật đầu tỏ ý đã hiểu, "Còn gì nữa không?"
"Không còn, dựa theo tác dụng của thuốc thì lát nữa cậu ta sẽ tỉnh thôi. Tôi sẽ đưa mấy loại thuốc cần dùng cho anh sau." Cẩn Hiên nói rồi đi xuống dưới, để lại Diệp Mạc đứng đó.
Anh đi vào bên trong, mùi thuốc xộc vào mũi khiến Diệp Mạc càng không vui. Đã từ lâu lắm rồi mới lại gặp kẻ không sợ chết làm liều như vậy. Nhớ lại lúc trước ngày nào cũng sẽ gặp mấy kẻ gây sự, vì vậy nên anh đã làm hẳn một phòng cho mấy tình huống nguy cấp. Trang bị cao cấp không thua gì bệnh viện lớn, lâu rồi mới phải vào lại đây.
Sắc mặt Sở Hạ tái nhợt không còn sức sống, trên chân còn quấn mấy lớp băng vải doạ người. Diệp Mạc ngồi xuống cái ghế cạnh đó, miệng khó chịu muốn hút một điếu thuốc. Thế nhưng cuối cùng vẫn kìm lại được.
Nhìn hắn, lại nghĩ đến khuôn mặt đỡ đạn hôm này, quả thực là ngoài ý muốn. Diệp Mạc vẫn luôn biết Sở Hạ sẽ cố tìm kẽ hở mà thoát khỏi tay anh, với một người giỏi nhìn sắc mặt và nhận biết thật giả như anh thì suy nghĩ ấy không khó để nhìn ra.
Có điều con người tự do ấy nay lại cứu anh, còn bị thương như vậy. Nếu Sở Hạ đã làm thế thì cũng nên hiểu hành động hôm nay sẽ bó buộc với Diệp Mạc mãi mãi. Kẻ thù của anh sẽ bắt đầu để ý đến hắn, dần dà sẽ chặn hết đường lui.
...
Lúc Sở Hạ tỉnh dậy thì trời đã trưa, cơ thể không thể cử động do vừa bị hôn mê. Hiện tại hắn thấy ngoài cái đầu ra, các bộ phận còn lại đều không còn của bản thân nữa.
Nhìn cái chân bị gói như vậy, Sở Hạ chỉ còn biết thở dài. Lo chuyện bao đồng nên nhận lại được quả báo. Thật xui xẻo,