Do chân bị thương nên mấy ngày này Sở Hạ rất nhàn hạ, chủ yếu là bởi vì Diệp Mạc bắt ép hắn phải cẩn thận hết sức có thể. Dạo gần đây không biết anh trúng phải bùa gì mà trở nên ôn hoà hơn, ít nhất thì Sở Hạ cảm thấy như vậy.
Có một điều duy nhất mà Sở Hạ rất muốn phản kháng chính là việc tắm rửa cơ thể. Do chân bị thương cho nên hắn không thể tắm được mà chỉ có thể lau người, thế nhưng người giúp hắn làm việc này lại chính là Diệp Mạc!
Chả biết anh bị đứt một sợi dây nào mà lại tình nguyện giúp hắn làm việc này. Lúc đề xuất ra, Diệp Mạc còn không thèm cho hắn cơ hội phản kháng.
Khi Sở Hạ đang suy nghĩ lung tung thì cửa phòng liền mở ra, Diệp Mạc bước vào, trên tay cầm một chiếc khăn. Hắn mím môi, lại nữa, không biết tới lúc nào Diệp Mạc mới có thể dừng cái chuyện này lại. Lau cơ thể một người đàn ông thì có gì đáng thích thú cơ chứ, còn không bằng giao cho người khác.
"Ngồi dậy." Diệp Mạc đỡ hắn ngồi thẳng, bắt đầu cởi quần áo ra.
"Khoan, để tôi tự cởi." Sở Hạ nhanh chóng đẩy cái tay kia ra, rồi dùng tốc độ nhanh như chớp cởi cái áo trên người mình xuống.
Làn da của Sở Hạ có màu rất khoẻ khoắn, da thịt săn chắc ẩn hiện các múi cơ. Có điều trên làn da ấy có vài vết sẹo, chúng khiến cho hắn nhìn càng thêm cuồng dã.
Diệp Mạc vô cùng thuần thục lau lên, Sở Hạ có hơi sợ nhột vặn vẹo người một chút.
"Ngồi yên." Diệp Mạc trầm giọng, vỗ nhẹ lên vai hắn nhằm cảnh cáo.
Sở Hạ hết cách đành phải giả chết làm con búp bê, bị Diệp Mạc lau từ trên xuống dưới.
"Nhấc hông." Anh đưa tay tính cởi quần của hắn xuống.
"... Để tôi tự làm." Tâm trạng hiện tại của Sở Hạ thật sự rất khó nhịn, từ trước đến giờ đây là người đầu tiên tiếp xúc gần với hắn như vậy.
"Chân đã bị như vậy, cậu tính cởi thế nào?" Diệp Mạc khoanh tay, từ trên nhìn xuống hắn. Ánh mắt đạm mạc nhưng lại hoàn toàn không cho phép người ta phản kháng.
"Cũng không phải là lần đầu tiên, cậu còn muốn chống đối tới bao giờ?"
Nói rồi mặc kệ phản ứng của hắn, Diệp Mạc nhanh tay lột cái quần lỏng lẻo kia xuống. Cặp đùi của Sở Hạ rắn chắc không thua gì thân trên, chạm vào là cảm nhận được độ co giãn. Hiện tại hắn chỉ mặc độc một cái quần lót mà thôi.
Diệp Mạc đi nhúng khăn ướt sau đó chậm rãi lau tới. Anh lau cẩn thận, nhìn đến vết thương kia liền hơi cau mày. Vết thương bị đạn bắn luôn chậm phục hồi hơn vết thương bình thường rất nhiều, Diệp Mạc hiểu cảm giác này, cho nên cũng biết cơn đau mà nó đem lại.
Thấy anh còn có xu thế muốn cởi nốt cái quần còn sót lại trên người mình, Sở Hạ lập tức phản kháng kịch liệt.
"Cái này cứ để tôi." Hắn nắm chặt bàn tay của Diệp Mạc, cực kỳ kiên quyết không cho hắn đụng đến.
Diệp Mạc cũng không ép buộc, đưa khăn cho hắn sau đó quay lưng ra ngoài. Lúc trở lại thì Sở Hạ đã làm xong xuôi, anh đưa cho hắn một bộ quần áo sạch rồi giúp hắn mặc lên.
Tỉ mỉ chăm sóc như vậy, Sở Hạ có chút không thích ứng được.
Cốc... Cốc.
Cửa bị gõ hai tiếng không lớn không nhỏ sau đó bị đẩy ra. Người vừa vào là Mặc Dịch cùng một anh chàng nào đó, anh ta cao hơn Mặc Dịch nửa cái đầu, đeo kính nhìn rất