Cuộc sống ở trên núi thật sự rất yên bình, yên bình đến mức tưởng như đang đi ở ẩn vậy. Sở Hạ nhìn Diệp Mạc bận rộn như vậy, liền cảm thấy nhàm chán.
Mấy ngày này tự dưng hắn đã học được cách nấu ăn, tuy rằng chỉ dừng lại ở mỗi món mà Diệp Mạc chỉ dạy, thậm chí thức ăn còn bị biến thành một cái gì đó khó nói, thế nhưng vẫn xem như biết nấu.
Sở Hạ ôm chiếc điện thoại mà Diệp Mạc đưa cách đây không lâu, lướt trong sự nhàm chán. Thứ đồ này, chơi nhiều sẽ không cảm thấy có gì thú vị nữa. Chống tay lên cằm, Sở Hạ nhìn ra bên ngoài rồi lại nhìn Diệp Mạc đang bận bịu ở phía đằng kia.
Hắn đứng dậy, buông điện thoại ra, sau đó đi lại chỗ của Diệp Mạc. Anh đang đánh cái gì đó ở trên máy tính, mắt cũng không thèm liếc qua đây.
"Có thể cho tôi xuống núi một lát không?" Sở Hạ tỏ vẻ rầu rĩ, thử dò hỏi.
"Chán?" Diệp Mạc không buồn nhếch mắt, chỉ hỏi lại một câu.
Sở Hạ gật đầu, thế nhưng ý thức được anh không nhìn thấy nên mở miệng nói, "Đúng vậy."
Lát sau, Diệp Mạc lục trong tủ rồi lấy ra một chiếc chìa khoá sau đó ném cho Sở Hạ.
"Biết lái xe không?"
"Biết." Dù gì cũng từng lăn lộn, Sở Hạ đã từng lái mấy chiếc xe tồi tàn hơn rất nhiều so với cái của Diệp Mạc.
"Biết đường đi không?"
Lần này Sở Hạ không trả lời, hình như hắn không biết thật. Hắn chỉ nhớ đường xuống chân núi, còn lại thì quên mất.
Diệp Mạc không nghe thấy âm thanh đáp lại thì khẽ quay đầu, sau đó mới buông một câu, "Xuống núi rẽ phải khoảng bảy km thì sẽ thấy mấy cửa hàng, đừng đi quá lâu."
"Được." Sở Hạ đáp rất nhanh, mỉm cười đứng dậy đi ra bên ngoài. Bây giờ chỉ cần cho hắn chỗ để đi là tốt lắm rồi, không cần biết là ở đâu.
Khởi động xe, Sở Hạ nhìn Diệp Mạc một lần nữa rồi mới lái xuống núi. Anh từ trong nhà nhìn ra, chờ cho chiếc xe khuất tầm mắt mới quay đầu lại làm việc tiếp.
Sở Hạ lái một đường xuống dưới, nơi đây hoang vắng, thế nên đi một lúc lâu chỉ toàn cây với rừng núi. Lái đến chân núi, Sở Hạ mới có thể cảm thán, thật sự quá rộng!
Sở hữu được một vùng đất như thế này, quả thực rất có tiền.
Theo lời của Diệp Mạc, Sở Hạ đánh tay lái sang bên phải. Thời tiết hôm nay không quá tốt, chưa đi được bao lâu mà mây đen đã kéo ùn ùn tới. Có lẽ lát nữa trời sẽ mưa.
Hắn tắt điều hoà trên xe, mở cửa sổ ra, gió lập tức tràn vào buồng lái. Đi khoảng hai mươi phút nữa, liền bắt đầu nhìn thấy người. Đúng như lời Diệp Mạc