"Là tao."
Nghe thấy thế Sở Hạ như trút bớt gánh nặng, nếu là kẻ thù của Diệp Mạc thì sẽ có vài phần phiền phức hơn, còn tên béo Lưu Diệc này không khiến hắn quá lo lắng. (Ai quên hãy xem lại chương 2)
"Mày thù cũng dai đấy." Sở Hạ nhếch môi, cười khinh bỉ.
Chỉ vì không trả thù được hắn mà khó chịu đến giờ.
"Hừ, không cần mày quản." Nói rồi một đám người lập tức xông tới, trên tay trang bị sẵn vũ khí. Đối chọi với một người tay không như Sở Hạ thì quả thật chiếm ưu thế.
Hắn tránh một chùy ngay trong gang tấc, chân nhanh như chớp đạp mạnh lên bụng của kẻ địch. Tên đó ho khan ôm bụng, tức giận vung cây chùy sắt trên tay nhắm thẳng Sở Hạ. Đã lâu rồi Sở Hạ chưa có dịp động tay động chân như thế này, hôm nay xem như giãn gân cốt.
Sở Hạ kéo tên bên cạnh mình ra đỡ cây chuỳ vừa tới, cây chùy đập lên đầu gã khiến máu chảy không ngừng. Hắn ném tên đó xuống đất, rồi tiếp tục đánh với mấy tên còn lại.
Nghiến răng, Sở Hạ kéo đầu gã đang cầm khúc gỗ trên tay xuống dưới, đầu gối lên một đường cong rất đẹp nhắm thẳng mặt gã mà thụi. Máu mũi của gã trào ra, mắt nổ đom đóm.
Đánh nhau dưới cơn mưa khiến cho Sở Hạ có chút chật vật, có điều mấy tên muốn tiếp cận hắn đều bị đánh ngất. Hắn cười lạnh lùi ra đằng sau vài bước, mở bung hai cúc áo trên sau đó ném áo khoác qua một bên.
"Đúng là thích chết." Hắn trầm giọng, sau đó dùng mũi chân hất chùy sắt dưới đất lên, cầm chặt lấy.
Thân thủ của Sở Hạ rất nhanh, cơ hồ không biết hắn tính làm gì tiếp theo. Trong hẻm nhỏ vang lên tiếng rên la đáng sợ, Sở Hạ như nổi điên ra tay đập đối phương rất tàn nhẫn.
Đột nhiên trên tay nhói đau, Sở Hạ nhíu mày nhìn xuống, lập tức thấy máu đang chảy ròng ròng. Hắn cau mày không hề rên la, đá bay con dao kia sau đó nắm đầu tên đó đập mạnh xuống đất.
"Tha.. cho..." Tên đó không kịp nói hết lời đã bị nắm đập cho tới tấp, hàm trên gãy bốn cái răng, mũi bị đánh lệch.
Nhìn khung cảnh đáng sợ này, đám người vừa bị đánh lập tức ớn lạnh. Lưu Diệc nuốt một ngụm nước bọt, tay rung rung thò vào trong túi quần sau đó lấy ra một khẩu súng, chĩa thẳng vào người Sở Hạ.
"Đi...ĐI CHẾT ĐI!" Gã ta hét lớn rồi dùng sức bóp cò.
Sở Hạ không ngờ tên béo kia lại có thứ vũ khí này, bởi vì từng bị súng bắn, thế nên bây giờ hắn rất mẫn cảm với tiếng súng. Có điều tốc độ của súng đâu phải thứ mà con người có thể sánh được, Sở Hạ chậm một bước, viên đạn sượt vào vùng bụng của hắn sau đó cắm trúng bức tường đằng sau.
Máu trên bụng lập tức loang ra áo, mưa lớn xối vào ướt một mảng lớn. Gương mặt Sở Hạ lạnh lẽo đến cực điểm, hắn chầm chậm đứng thẳng dậy, bước tới gần Lưu Diệc.
Mặt gã ta trắng bệch như tờ giấy, tựa như nhìn thấy quỷ