Sáng sớm tinh mơ đã có người nhấn chuông nhà ầm ĩ, Từ Di Nhiên dậy trước ngồi ở sofa, lười biếng nhấc chân xuống ra mở cửa.
Sau cánh cửa, nhân vật không thể quen mặt hơn, với Từ Di Nhiên hiện tại đối phó với người này dễ dàng như trở bàn tay. Cô dựa mình vào tường, khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm vào người đối diện chờ đợi anh ta lên tiếng trước.
"Anh vừa mua nhà kế bên, thỉnh thoảng sẽ về đây." Nụ cười Tu Kiệt gượng gạo khác hẳn với thường ngày, cử chỉ cũng mất tự nhiên.
Khóe môi Từ Di Nhiên nhếch nhẹ, đáy mắt hiện lên tia sâu xa, cố tình hỏi: “Anh đến đây vì em, hay vì người khác?"
Nét mặt Tu Kiệt lập tức cứng đờ, hai mắt vô thức mở to, vội cười trừ: “Làm gì có ai khác chứ?"
Từ Di Nhiên vờ gật gù diễn theo, bằng chứng cô còn giữ trong điện thoại, Tu Kiệt còn muốn giả vờ thì cô sẽ cùng giả vờ. Nhưng mới sáng hôm kia chia tay không gặp, sáng nay liền chạy đến thành phố này, Tu Kiệt quả là có tâm.
"Vào nhà đi." Từ Di Nhiên xoay người vào trong, thong thả ngồi xuống ghế.
Ngay khi an tọa, Tu Kiệt gấp gáp lên tiếng hỏi: “Khi nào em đi làm?"
"Làm gì? Muốn gặp A Nhĩ?" Từ Di Nhiên không nhịn được, theo phản xạ có điều kiện bật ra lời trêu ghẹo.
Một câu của Từ Di Nhiên đủ đâm trúng tim đen của Tu Kiệt, anh ta bối rối lắc đầu lia lịa, cứng miệng phủ nhận: “Không có, cậu ta liên quan gì đến anh chứ."
Từ Di Nhiên không nói lời nào, mở bức ảnh chụp được sáng hôm đó đưa cho Tu Kiệt xem, mặt anh lập tức đỏ bừng bừng, ngượng ngùng đến toàn thân cứng nhắc.
"Thế nào? Không liên quan?" Từ Di Nhiên liên tục chọc xoáy vào điểm yếu của Tu Kiệt.
"Anh là trai thẳng!" Tu Kiệt ngữ khí hùng hồn, mi chớp nhanh bất thường.
"Ừm, thẳng?" Từ Di Nhiên nhấn giọng, vẻ mặt khinh thường sự nhát gan của Tu Kiệt: “Liệu có hai thằng đàn ông thẳng lên giường với nhau lại không nhận ra mà ngừng lại?"
Đầu Tu Kiệt hơi cúi, tâm tư dường như bị Từ Di Nhiên nhìn thấu. Từ Di Nhiên mỉm cười, tốt bụng ra tay cứu giá: “Nói thật đi, đến đây để làm gì?"
Tu Kiệt đột nhiên nhào đến nhấn Từ Di Nhiên ngã xuống ghế, được Từ Di Nhiên mở lời cũng chẳng ngại mà gián tiếp thừa nhận, trong đôi mắt anh hừng hực ngọn lửa quyết chiến: “Anh muốn làm rõ chuyện này, em hãy giúp anh một lần."
"Hai người làm gì vậy?"
Giọng nói kiềm nén cơn tức giận truyền đến, Cố Dã hai mắt phóng ra tia lửa ghen tuông, đưa cái nhìn như muốn thêu chết người trên người dưới ở sofa.
Từ Di Nhiên cười ra nước mắt, bình thản đẩy Tu Kiệt ra, lập tức bị anh ta giữ lại, quay phắt thái độ gằn thấp giọng đủ cho cô nghe thấy: "Không giúp anh thì anh sẽ phá hai người đến cùng."
Đúng một giây sau, một tiếng nói khác từ bên ngoài vọng đến, nối tiếp là tiếng cánh cửa bị đá trúng tường.
"Chị, sao không đóng..."
Vừa nhìn thấy Tu Kiệt đè lên Từ Di Nhiên, biểu cảm lạnh lẽo hiện lên tia tăm tối của chàng thanh niên trẻ.
Nhanh như chớp, Tu Kiệt đứng bật dậy, từ mặt mày đến toàn thân đều căng thẳng như bị bắt quả tang ngoại tình.
Được thả ra, Từ Di Nhiên không nhanh không chậm bước đến chỗ Cố Dã, thì thầm vào tai anh: “Đừng nói gì cả."
Dù nghi hoặc lẫn giận dỗi, Cố Dã vẫn làm theo lời Từ Di Nhiên nói, thầm nghĩ đợi xong chuyện này sẽ tính sổ gấp đôi.
A Lãng bỏ giày ngay ngắn ở bậc thềm, cao lãnh bước vào nhà, đặt hai túi thức ăn lên bàn trước phòng bếp.
Thấy "A Nhĩ" không để ý đến, Tu Kiệt liền đi đến gần, hách dịch nói: “Này, nói chuyện chút đi."
A Lãng lạnh lùng nhìn Tu Kiệt, đưa mắt nhận xét anh ta, sau đó buông ra một câu phũ phàng: “Tôi quen anh sao?"
"Cậu..." Tu Kiệt tức đến trợn mắt, vừa chạm vào cánh tay A Lãng thì ấn đường bị đầu súng lạnh ngắt chĩa vào. Tu Kiệt kinh ngạc, trước đó gặp gỡ "A Nhĩ" còn là một cậu trai vô tư vô hại.
"Đừng." Từ Di Nhiên nhanh chóng vào can, hạ súng trên tay A Lãng xuống, trực tiếp đẩy Tu Kiệt ra khỏi nhà.
Ra hành lang trước nhà, Từ Di Nhiên nói thêm một câu: “Đừng đụng đến cậu ta."
Đóng cửa trở vào, Từ Di Nhiên nhiều lần muốn bật cười nhưng thấy hai cái mặt lạnh tanh nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống trong nhà, cô đành nuốt ngược niềm vui vào bụng.
"Không có gì, hiểu lầm thôi, A Nhĩ đâu?"
A Lãng mở túi bày đồ ăn ra, đáp: “Mua bia ở dưới."
Đổ lẩu vào nồi hâm nóng bằng bếp điện, A Lãng đối với chuyện này vô cùng có kinh nghiệm, hai anh em trai ở chung nhà, giờ giấc làm việc chiếm hai phần ba ngày nên thường xuyên mua đồ ăn ở ngoài về.
Tâm tình Cố Dã vì chuyện khi nãy cực kỳ không vui, Từ Di Nhiên đành phải dỗ dành, gợi mở hỏi: “Anh có nhớ buổi tối sau bữa tiệc không?"
Cố Dã gật đầu mạnh.
"Anh có nhận ra điều kỳ lạ?"
Cố Dã nghiêm túc