Hơn mười hai giờ trưa, căn nhà chìm trong tĩnh mịch, Từ Di Nhiên và Cố Dã ngủ trên sofa, bàn ăn vẫn còn nguyên chưa dọn dẹp.
Nếu không gặp và kết hôn với Từ Di Nhiên, Cố Dã mỗi ngày làm việc tám tiếng trên công ty, tiếp tục làm thêm ca đêm ở cửa hàng tiện lợi, không có thời gian hưởng thụ cuộc sống.
Gặp đúng người, cuộc sống tự khắc biến thành màu hồng.
Gặp sai người, oán trách nhân duyên không trọn vẹn.
Với Cố Dã, sự xuất hiện của Từ Di Nhiên trong đời anh chính là cột mốc lớn nhất, thay đổi hoàn toàn thế giới của anh.
Dù biết rằng ở bên cạnh Từ Di Nhiên sẽ không giống những cặp đôi khác, thậm chí cuộc sống chẳng hề êm ả, nhưng được ở bên cạnh người mình yêu, chướng ngại sóng gió chẳng còn to tát.
Buổi tối Cố Dã một mình trong phòng tranh, lão Cố bỗng gọi điện đến, lòng anh dâng lên nỗi bất an, nếu ông ấy vì chuyện đêm qua mà tra hỏi đến cùng, anh lo bản thân sẽ nói sai gây thêm phiền phức Từ Di Nhiên.
Cố Dã căng thẳng bắt máy, giọng lão Cố không những khó chịu, ngược lại rất nhiệt tình: “Cố Dã, mai giỗ ông, con có sắp xếp về được không?"
"Được ạ." Nói rồi Cố Dã liền hối hận, còn chưa hỏi ý Từ Di Nhiên đã vội vàng đồng ý, anh đánh vào miệng mình tự khiển trách.
"Vậy thì tốt, mai gặp nhé."
Cúp máy, Cố Dã thở dài ủ rũ, lúc mới kết hôn Từ Di Nhiên bảo anh đừng về nhà cũ, vả lại chuyện Cố Chính Vũ với cô đã không còn là vấn đề nhỏ. Bên nghĩa bên tình, Cố Dã kẹt giữa cũng rất khó xử, chỉ có thể tới đâu hay tới đó.
Cố Dã vào bếp, nấu vài món mang đến sòng bạc cho Từ Di Nhiên và A Nhĩ, sẵn tiện thăm dò thái độ của cô về việc anh về nhà bố đẻ.
Chín giờ tối tại sòng bạc náo nhiệt vào thời điểm cuối năm, ở cửa chính người ra vào tấp nập, kẻ khóc người cười, đủ mọi thể loại khiến khung cảnh có hơi náo loạn.
Theo lối cũ về phía phòng làm việc của Từ Di Nhiên, dù đánh lẻ một mình nhưng Cố Dã vẫn được nhân viên và đàn em chào hỏi lễ phép.
Thấy Cố Dã từ xa đến, tay còn mang theo hộp thức ăn, A Lãng mỉm cười bước đến gần, thầm nghĩ đến bao giờ có người mang đồ ăn khuya đến cho mình.
A Lãng bước tới vài bước, mở lời trước: “Anh rể, mang đồ ăn cho chị sao?"
"Phải." Cố Dã vui vẻ gật đầu.
A Lãng nhìn về dưới nơi trung tâm chính của sòng bạc, trong sảnh khách đến chơi chật kín người, anh chỉ tay về bàn tài xỉu đang được vây đông, nói: “Chị đang chơi với khách bên dưới, anh có muốn xem không?"
Cố Dã hào hứng gật đầu, nhanh chóng mang đồ ăn vào phòng Từ Di Nhiên cất, sau đó theo A Lãng xuống dưới.
Thang máy trong suốt hạ từ tầng hai xuống tầng trệt, an ninh canh giữ nơi đây gắt gao. Xuyên qua lớp người dày đặc, A Lãng dẫn Cố Dã đi phía trước, đi đến đâu đều có người chủ động giúp mở lối.
Trên bàn trước mặt Từ Di Nhiên chất đầy Chip Poker, dáng vẻ của cô tràn trề tự tin của người chiến thắng.
Ngay khi thấy Cố Dã, A Nhĩ lập tức đứng lên nhường chỗ, mọi ánh mắt có mặt tập trung về nhân vật mới toanh chưa từng nhìn thấy trước đó, lại được ưu ái ngồi cùng Từ Di Nhiên.
Từ Di Nhiên và Cố Dã chẳng ai nói lời nào, chỉ mỉm cười ngọt ngào nhìn nhau.
Một trong hai vị khách lớn là một người đàn ông ngoài bốn mươi, bề ngoài toát lên vẻ kẻ có tiền, cả buổi thắng cược cũng không ít. Ông ta hiếu kỳ về Cố Dã, cười cười lên tiếng hỏi: “Chị Nhiên, người tình à? Trông đẹp đấy chứ!"
"Là chồng tôi." Từ Di Nhiên bình thản đáp.
Vẻ mặt của những người nghe thấy cực kỳ khoa trương, ngạc nhiên tròn mắt, túm tụm lại xì xầm lại với nhau. Từ Di Nhiên nổi tiếng thích chơi đùa không hứng thú tình cảm trai gái, đùng một cái liền có chồng, ai cũng không dám tin.
Người đàn ông cười trừ, vội nói: “Thật thất lễ quá, xin lỗi anh chị, đừng trách người tầm nhìn hạn hẹp như tôi nhé."
Sắc mặt Từ Di Nhiên thản nhiên, chẳng mảy may để ý. Cố Dã bị xung quanh nhìn chằm chằm có chút ngại ngùng, vô thức nép vào người Từ Di Nhiên.
"Tôi kết thúc trước." Từ Di Nhiên thư thả đẩy hết Chip về phía trước, cược ván cuối cùng.
Những người trên bàn đều là đàn ông, Từ Di Nhiên đã chơi lớn nên hai người đàn ông cũng cược tất để giữ mặt mũi, chơi gần cả tiếng bọn họ thắng liên tục, chứng tỏ vận may đang tốt nên chẳng sợ.
Nhân viên bắt đầu lắc xúc xắc, hoạt động nhanh lẹ uyển chuyển thảy từ tay này sang tay khác.
Hộp màu đen chứa vận mệnh của người chơi được đặt xuống bàn. Hai người đàn ông đắc ý cười lớn, bọn họ chơi rất nhiều năm, kinh nghiệm có được giúp họ thắng chắc.
Người đàn ông tự tin nói: “Bốn, bốn, năm, mười ba, tài."
Người còn lại chê cười người kia, dáng vẻ tự đắc: “Sáu, năm, hai, mười ba, tài"
Đến lượt Từ Di Nhiên, cô không vội mà quay sang Cố Dã, nhường cho anh: “Ông xã, anh đoán đi."
"Anh? Anh không biết." Cố Dã lo lắng lắc đầu từ chối, những trò này anh chưa từng chơi qua, nhỡ như đoán sai sẽ gây thiệt hại lớn cho Từ Di Nhiên.
"Đoán theo linh cảm là được." Từ Di Nhiên trấn an anh, cô tò mò muốn biết giữa cô với Cố Dã có điểm nào giống nhau.
Cố Dã nghiêm túc nghĩ ngợi, thứ duy nhất tồn tại trong đầu anh chính là ngày kết hôn, hai tháng mười một. Cố Dã hạ quyết tâm đoán: “Hai, một, một, bốn, xỉu."
Mọi người bàn tán nhiều hơn, người đàn ông cười không chút nể nang ai, kiêu ngạo nói: “Chị Nhiên, chị chịu chơi thật đấy."
Biểu cảm Từ Di Nhiên không đổi, hất cằm với nhân viên: “Mở đi."
Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía ống che xúc xắc, chăm chú dõi theo ba viên màu trắng nhỏ đang dần hiện ra.
"Hai, một, một. Xỉu!" Nhân viên tuyên bố lớn.
"Thắng rồi!" Cố Dã cảm xúc hỗn độn cảm thán, vừa khó tin vừa vui mừng.
Hai người đàn ông trong chớp mắt rơi từ thiên đàng xuống địa ngục, gương mặt thất thần tái mét.
Từ Di Nhiên nhếch môi cười châm biếm, đứng lên nắm tay Cố Dã chuẩn bị rời đi, không quên nhắc nhở: “Tiền, một xu cũng không được thiếu."
Đi được vài bước, Từ Di Nhiên dừng lại, xoay nửa mặt nhìn về hai người đàn ông đang chết lâm sàng, cô nhẹ nhàng nói: “Đừng vội cười người khác khi bản thân chính là kẻ thất bại."
Từ Di