Bữa ăn nhằm mục đích chia rẽ của lão Tu hoàn toàn thất bại, Tu Kiệt nửa cái liếc mắt dành cho Nhã Tịnh cũng không hề có, từ đầu đến cuối đều chỉ để ý đến A Nhĩ.
Qua một lúc, Cố Dã ra ngoài đi toilet, chỉ tầm một phút sau Nhã Tịnh cũng đứng lên viện cớ đi toilet.
Những tưởng hành động của Nhã Tịnh bình thường, nhưng tất cả những động thái kỳ lạ của cô ta lại nằm gọn trong tầm mắt Từ Di Nhiên.
Bên ngoài ban công khuất sau các gian phòng ăn riêng, Cố Dã gác tay lên lan can, hơi khom người về phía trước, mái tóc đen ngắn mượt bay trong gió đêm.
Ánh mắt Cố Dã mang theo cảm giác trầm mặc sâu hút, từng làn khói thuốc trắng phả ra từ miệng vô cùng thuần thục, dáng vẻ hoàn toàn khác với bộ dạng trai ngoan trước đó.
Nhã Tịnh ra đến chỗ Cố Dã, cẩn thận xoay đầu kiểm tra phía sau, chắc chắn không bị ai theo dõi mới bước ra ban công.
Trái ngược với hình tượng thục nữ trong phòng ăn, Nhã Tịnh lúc đối diện với Cố Dã trở nên kiêu ngạo lạnh lùng, kể cả ánh mắt cũng cực kỳ sắc bén.
Đứng sau lưng Cố Dã, Nhã Tịnh thở ra một hơi, chậm rãi cất tiếng: “Anh nhớ ra mọi chuyện, tại sao không quay về gặp bố nuôi?”
Cố Dã thong thả xoay người lại, dựa lưng vào lan can, điềm nhiên nhìn Nhã Tịnh bằng gương mặt vô cảm, nhếch môi cười lạnh: “Quay về? Các người xem tôi là bia đỡ đạn, lúc tôi gặp chuyện bỏ mặc sống chết, nếu không phải vì muốn bịt miệng, chắc cũng vì muốn tiếp tục lợi dụng tôi thông qua thân phận của tôi bây giờ nhỉ?”
“Dù là lý do gì, anh đừng quên bố nuôi có công nuôi dưỡng anh, còn cho anh cuộc sống đầy đủ.
”
Khóe môi đang nhếch lên của Cố Dã càng nhếch cao thêm một chút, từ nụ cười đến thái độ đều hoàn toàn là sự khinh bỉ: “Tôi không quên, tôi càng nhớ ông ta đối tốt với tôi, thực chất cũng chỉ muốn biến tôi thành tấm bia.
”
Trước khi đến gặp lại Cố Dã, Nhã Tịnh sớm đoán được anh chắc chắn sẽ trở mặt.
Không chỉ vì năm xưa người bố nuôi được nhắc đến kia bỏ rơi khi anh gặp nạn khi cứu Từ Di Nhiên, mà quan trọng nhất chính là giờ đây anh đã có Từ Di Nhiên chống lưng, Từ Di Nhiên lại là người Kiều Lục Nghị trọng dụng, liên quan đến Kiều gia lại càng khó động đến.
Trong lòng Cố Dã vốn đã có câu trả lời về quá khứ, anh ung dung cất bước trở vào trong, ngang qua Nhã Tịnh liền dừng bước, không quên gửi vài lời nhắn nhủ: “Cô về nói với ông ta, vì ông ta từng đối tốt với tôi nên chuyện phạm tội của ông ta, tôi sẽ không để lộ ra ngoài.
Còn nếu ông ấy muốn tôi trở về tiếp tục làm con rối cho ông ta điều khiển, vậy hãy nói với ông ta rằng, Cố Dã hiện tại đã là chồng của Từ Di Nhiên, không sợ trời, cũng chẳng sợ đất, huống chi chỉ là một lão già.
”
Nói rồi Cố Dã cất bước trở vào trong, mỗi bước chân đều mang theo sự tự cao.
Nhã Tịnh không chịu được sự tráo trở này của Cố Dã, cô ta lập tức buông lời đe dọa: “Cố Dã, anh không sợ tôi nói cho Từ Di Nhiên biết về thân thế trước đây của anh sao?”
Cố Dã dừng bước, xoay nửa đầu lại, lời nói mang theo ý thách thức: “Đáng sợ quá, cô nghĩ so với một người mới gặp đã chướng mắt và một người cô ấy yêu thương tin tưởng, cô ấy sẽ tin ai?”
Tiếng cười khinh người của Cố Dã phát ra, không hề bị tác động bởi sự công kích của Nhã Tịnh: “Sẵn đây tôi nhắc một chút, cô và cả người bố nuôi vô tình đó, Di Nhiên rất đáng sợ, nếu các người dám động đến tôi, cô ấy chắc chắn sẽ không để yên cho các người đâu.
”
Nhã Tịnh cười hắt ra khinh bỉ: “Anh cũng chỉ là loại đàn ông bám váy vợ, còn ở đây tự hào lên mặt?”
“Vợ tôi vừa có tiền vừa có quyền, tôi cứ bám lấy cô ấy, giành hết sự chú ý của cô ấy, giành cả mọi tình cảm của cô ấy, các người cấm được tôi sao?”
Nhã Tịnh quay phắt người lại, hai mắt trợn trọc nhìn Cố Dã trong ngỡ ngàng, những lời này phát ra từ một người đàn ông không dễ để nghe thấy.
Trong phòng ăn tràn ngập mùi thuốc súng, lão Tu không cách nào lay chuyển được Tu Kiệt nghe lời, cũng không thể dùng quyền lực hay tiền bạc ép buộc A Nhĩ từ bỏ mối quan hệ.
Nhân lúc Nhã Tịnh vắng mặt, không có người ngoài, lão Tu dùng hết