Đêm muộn ở nhà, Từ Di Nhiên nằm trên giường, vẻ mặt đăm chiêu sau khi nghe Cố Dã kể lại chuyện trước đây, kể cả dự đoán người bố nuôi lần này tìm đến ắt hẳn có liên quan tới việc làm phi pháp của ông ta.
Cố Dã vùi mặt vào sát bên đầu Từ Di Nhiên, cất giọng thỏ thẻ làm nũng: “Bà xã, người ta ức hiếp anh.
”
Từ Di Nhiên mím môi nhịn cười, chỉ thiếu chút nữa đã bật ra thành tiếng, với thân phận của Cố Dã hiện nay ngay cả Từ Di Nhiên còn phải dè chừng, huống chi chỉ là một lão già chỉ biết ngồi một chỗ chỉ tay lấy uy.
Chiều tối hai ngày sau, Từ Di Nhiên vừa đến sòng bạc không bao lâu mẹ Cố Dã đã gọi đến, qua điện thoại giọng bà vô cùng hoảng hốt: “Nhiên à, khi nãy có đám người mặt mũi bặm trợn đến đưa Cố Dã đi rồi, mẹ gọi điện nó cũng chẳng bắt máy.
”
“Không sao đâu, con biết anh ấy đang ở đâu, mẹ đừng lo.
”
Cúp máy, Từ Di Nhiên thản nhiên cong môi mỉm cười, mọi chuyện xảy ra giống hệt như những gì cô và Cố Dã đã dự đoán trước đó.
Nhã Tịnh lợi dùng mối quan hệ của bố con Tu Kiệt để tiếp cận Cố Dã, bữa ăn đó lão Tu bị nói đến mức không thể phản bác, tuy không nói nhưng xem như đã mắt nhắm mắt mở chấp nhận chuyện Tu Kiệt và A Nhĩ.
Nhã Tịnh mất cơ hội tiếp cận Cố Dã thông qua bố con Tu Kiệt, lão bố nuôi đó chắc chắn cũng chẳng ngồi yên bởi lo lắng chuyện phi pháp của ông ta bị Cố Dã làm lộ.
Từ Di Nhiên gọi điện cho A Nhĩ, chưa đến nửa phút cậu đã hăng hái chạy vào, trạng thái dư thừa năng lượng chờ đợi: “Chuyện gì vậy chị?”
“Cố Dã bị bắt cóc.
”
A Nhĩ đứng bất động một chỗ, gương mặt sững sờ khó tin nhìn chằm chằm vào Từ Di Nhiên, cậu mơ hồ thốt lên: “Anh rể bị bắt cóc, sao chị thản nhiên vậy?”
Ngón trỏ Từ Di Nhiên gõ từng nhịp trên mặt bàn, trên mặt hiện rõ nét cười, nhưng sâu trong ánh mắt lại mang theo sự lạnh lùng hiếu chiến, cô thong thả đáp: “Trừ phi bọn người kia chán sống mới dám động đến anh ấy.
Chuẩn bị đi, chúng ta đến lúc thể hiện bản thân rồi.
”
A Nhĩ bỗng đứng thẳng lưng, chân khép hình chữ V, giơ tay chào kiểu quân đội, nghiêm túc hô: “Yes, madam!”
Trong căn biệt thự sang trọng, nhóm người mặc vest đen canh chừng xung quanh vô cùng gắt gao.
Ở phòng khách, Cố Dã ngồi ngồi diện người đàn ông trung niên tóc đã hai màu, ngoài Nhã Tịnh còn có hai người con trai nuôi, cũng là cánh tay đắc lực của ông ta.
Cố Dã ung dung ngồi tựa lưng vào ghế sofa, hút thuốc với dáng vẻ hưởng thụ, không hề giống như một người bị bắt cóc.
Anh liếc một vòng những người đang nhìn mình, thư thái cất tiếng hỏi: “Có gì thì nói mau đi, đừng lãng phí thời gian của tôi.
”
Người đàn ông mặc áo thun trắng cùng quần tây màu kem, bề ngoài toát lên sự điềm tĩnh giàu có, gương mặt phúc hậu nhưng tiếng cười và lời nói lại đầy sự châm biếm: “Bây giờ có người chống lưng liền xem đời bằng vung.
Cố Dã, cậu tự tin quá sớm rồi.
”
Cố Dã chậm rãi phả khói thuốc ra khỏi miệng, nhếch môi cười kiêu ngạo: “Đều do ông dạy tôi có cái gan đó còn gì?”
Bầu không khí vì lời nói của Cố Dã trở nên nóng nảy, một người đàn ông tầm ba mươi tuổi ngồi gần đó không nhịn được liền lớn giọng nói: “Cố Dã, năm cậu mười tuổi chỉ là thằng nhóc đi rửa xe kiếm tiền, nếu năm đó bố không nhận cậu làm con, cho cậu chỗ ăn chỗ ở, cho cậu học hành rèn luyện bản thân, nếu không có bố, cậu nghĩ cậu được ngày hôm nay sao?”
“Công ơn tôi không quên, cách đối xử với tôi, tôi càng nhớ rõ.
” Cố Dã vừa nói vừa nhìn sang người đàn ông trung niên, từng câu từng chữ đều nhấn mạnh thật rõ ràng: “Bố nuôi, cảm ơn bố đã nhận tôi là con nuôi, cho tôi sống cuộc sống sung sướng.
Tôi cũng cảm ơn bố vì đã lấy tôi ra thế mạng vận chuyển vũ khí trái phép, cũng may lần đó không bị cảnh sát tóm cổ, cũng chẳng bị bọn giang hồ giết.
Có điều, tôi càng phải cảm ơn bố vì đã bỏ mặc sống chết khi tôi bị thương, để tôi hiểu được cảm giác bản thân chỉ là con cờ để người khác lợi dụng.
”
Phía người bên kia không một ai lên tiếng phản bác, bởi sự thật chính là sự thật.
Năm Cố Dã mười tuổi, tình cờ gặp lão bố nuôi này trong một lần ông ta đến gara nơi anh rửa xe kiếm tiền.
Khi ấy, Cố Dã đang sống