Từ Di Nhiên ngồi tựa lưng vào thành đầu giường trong phòng bệnh, mặt mày cau có bực bội nhìn những người xung quanh cười không ngậm miệng, kẻ cười thành tiếng lớn nhất lại là A Nhĩ.
Từ Di Nhiên hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn giận thấp giọng hỏi: “Vui lắm sao?”
“Không phải.” A Nhĩ ngưng cười, vờ khổ tâm giải thích: “Chị bị như vậy mọi người dĩ nhiên lo cho chị, nhưng nghĩ đến sắp tới có cháu, tự dưng miệng em nó lại bị kéo lên.”
Từ Di Nhiên lấy hơi lên, vừa xoay người định lấy gối ném A Nhĩ thì Cố Dã ngồi bên cạnh vội ôm người cô giữ lại, nghiêm trọng nhắc nhở: “Bác sĩ nói em bị động thai, không được cử động mạnh.”
“Phải đó, mày làm gì thì làm, đừng ảnh hưởng đến cháu mẹ.” Bà Từ nhân cơ hội cao giọng chen lời vào cảnh báo, trên mặt kiềm chế như thế nào cũng đậm ý cười.
Từ Di Nhiên không cam tâm mặt nhăn mày nhó, quay sang nhìn Cố Dã với biểu cảm bất lực, thẫn thờ nói: “Làm sao có thai được, em đã cấy...”
Vừa nói Từ Di Nhiên vừa kéo ống tay áo cao lên, đến khi không tìm thấy que tránh thai ở bắp tay liền ngồi bất động, vẻ mặt vô cùng sững sờ.
Đến lúc này, Từ Di Nhiên mới nhớ lại sự cố bị thương lần trước lúc cứu Cố Dã, khi may vết thương y tá đã nhắc nhưng cô lại không chú ý.
“Tiêu rồi.” Từ Di Nhiên đờ đẫn thốt lên: “Hết rồi.”
Cả phòng bệnh, ngoại trừ Từ Di Nhiên, từ Cố Dã đến A Nhĩ, Tu Kiệt, ông bà Từ và mẹ Cố Dã đều hào hứng ra mặt, chỉ riêng người phụ nữ mang thai kia khóc không ra nước mắt.
Từ Di Nhiên có thai, bị Cố Dã và bố mẹ hai bên giám sát chặt chẽ, kể cả ông bà Từ trước đó không muốn sống chung vì mất tự do cũng đã chuyển sang.
Chủ yếu trong nhà đều hiểu tính cách của Từ Di Nhiên, làm việc gì cũng chẳng thể nhẹ nhàng, thời kỳ đầu mang thai lại cực kỳ nhạy cảm.
Kiều Lục Nghị vừa nghe báo Từ Di Nhiên có thai, không chỉ ký giấy cho cô nghỉ phép một năm, còn rộng rãi chuyển khoản thưởng nóng, con số không tuyệt đối không dưới chín số.
Mỗi ngày, cấp dưới của Từ Di Nhiên đều đặn ghé qua tặng đồ bổ hỏi thăm, nghe thì cô rất có vẻ được nhiều người quý mến, nhưng thực tế chuyện Từ Di Nhiên an phận giống như việc xã hội bớt một tệ nạn.
Giờ giấc sinh hoạt của Từ Di Nhiên hoàn toàn bị đảo lộn, vấn đề vì luôn trong trạng thái buồn ngủ, mỗi ngày ngủ đến mười mấy tiếng là chuyện bình thường.
Một tháng sau ngày phát hiện bị động thai, ngay buổi tối tái khám về, nửa đêm Từ Di Nhiên bỗng bị thức giấc không rõ lý do, thấy không có Cố Dã bên cạnh liền xuống giường ra ngoài kiểm tra.
Tầng trên không sáng đèn, Từ Di Nhiên đi xuống dưới nhà, từ ở cầu thang đã nghe tiếng than thở của bà Từ vang lên: “Ngàn lần cầu mong đứa nhỏ sinh ra đừng giống Di Nhiên, không thì hỏng bét.”
A Nhĩ cười khì khì thích thú: “Vậy bác lo là phải rồi, chị thô bạo như vậy lúc bị động thai cũng chẳng hề hấn, đứa nhỏ nhất định hưởng gen của chị không ít.”
“Càng không được!” Bà Từ nhấn giọng lên cao, trong lời nói có chút hoảng hốt: “Từ ngày mai trở đi, mỗi ngày tôi phải đi chùa cầu mong cháu tôi đừng giống mẹ nó.”
Nghe cuộc bàn tán rì rầm dưới phòng khách, Từ Di Nhiên ngồi ở bậc thang bĩu môi, sau đó lại buồn chán thở dài.
Ban đầu Từ Di Nhiên muốn tranh thủ lúc còn sức khỏe kiếm thật nhiều tiền, cùng Cố Dã và gia đình đi hưởng thụ cuộc sống rồi mới tính đến chuyện có con, kết quả cô lại để xảy ra sơ suất, dự tính chưa kịp thực hiện đã bị một đứa bé cắt ngang.
“Sao em lại ngồi đây?”
Nghe tiếng Cố Dã, Từ Di Nhiên thoát khỏi suy nghĩ ngẩng đầu lên, anh ngồi xổm trước mặt cô, nở nụ cười dịu dàng: “Đói không? Anh nấu gì ăn nhé?”
“Em không đói.” Từ Di Nhiên mất tinh thần nói, dáng vẻ lúc này vô cùng thê lương: “Đột nhiên lại bị mất tự do.”
“Cái gì?” Cố Dã lên giọng ở cuối câu, chân mày nhướn lên, từ trong mắt phóng ra tia cảnh cáo.
Nhận ra lời nói của mình có vấn đề, Từ Di Nhiên vội vã lắc đầu, nhanh chóng phân trần: “Ý em là chúng ta mất tự do.”
Cố Dã cong môi cười