Từ Di Nhiên thong thả nở một nụ cười ẩn ý, trong ánh mắt lại chứa đầy sự lạnh lẽo vô cảm, cô nhìn thẳng vào Hạ Phong, không nhanh không chậm lên tiếng: “Nhìn kỹ đi, người đàn ông này...!có phải là người chín năm trước bị đàn em mày đánh đến không rõ tỉnh hay điên không?”
Hạ Phong trợn mắt kinh hãi ngẩng đầu nhìn Cố Dã, kể cả hai tên đàn em của hắn đang nằm dài trên sàn cũng hốt hoảng xoay đầu nhìn về phía bên này.
Nhắc đến chín năm trước, nhắc đến chuyện từng bị đánh, trong đầu Cố Dã chỉ lập tức nhớ đến việc Từ Di Nhiên từng suýt bị cưỡng bức.
Biểu cảm trên mặt Cố Dã đậm sát khí, đôi mắt như phóng ra từng đợt lửa thiêu cháy Hạ Phong.
Bàn tay mềm mại của Cố Dã từ khi nào đã nổi đầy gân, anh đưa tay bóp chặt cổ Hạ Phong, những ngón tay siết chặt khiến mặt hắn ta dần chuyển sang màu tím tái, anh gằn thấp giọng hỏi: “Là mày, động đến vợ tao?”
Đôi mắt trợn to của Hạ Phong trở thành trợn trắng, cả người run rẩy cố vùng vẫy thoát khỏi tay Cố Dã.
Lạc Nhân nhận thức tình hình có xu hướng xấu đi, theo bản năng của một người cảnh sát muốn ra mặt ngăn cản.
Nhưng ngay khi Lạc Nhân vừa nhấc bước, Nhã Tịnh phía sau lưng bất ngờ níu tay anh giữ lại, nghiêm túc lắc đầu với anh.
“Ở đây, chúng ta không đấu lại hai vợ chồng bọn họ đâu.”
Lạc Nhân lưỡng lự một chút, cuối cùng cũng nghe lời Nhã Tịnh không xen vào.
Cố Dã lạnh lùng đẩy mạnh Hạ Phong khiến hắn ta ngã ngửa ra sàn.
Đến khi Cố Dã sắp bộc phát cơn phẫn nộ bị chôn vùi bấy lâu, Từ Di Nhiên lại bình thản nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng cất tiếng: “Ông xã, đừng đánh hắn ta, bất cẩn tự khiến anh bị thương, em sẽ rất đau lòng.
Bỏ qua đi, xem như chúng ta tích đức cho đời sau, dùng cách tử tế hơn để đáp trả.”
Không chỉ Cố Dã, những người xung quanh nghe thấy đều vô cùng khó hiểu.
Từ Di Nhiên nhìn sang phía nhân viên phục vụ đứng gần đó, hất nhẹ cằm nói: “Gọi cấp cứu đi.”
Người nhân viên nữ vội vàng chạy đến quầy lễ tân dùng điện thoại gọi điện, không gian sau lời nói của Từ Di Nhiên bắt đầu xì xào trở lại.
Một lát sau, nhân viên của trạm y tế đến đưa ba người Hạ Phong đến trạm xá xử lý vết thương.
Khách ở nhà hàng cũng nhanh chóng rời đi, chẳng mấy chốc không gian lại yên tĩnh không còn ai.
Trên bàn ăn, ba ánh mắt hiếu kỳ không ngừng hướng về Từ Di Nhiên đang thảnh thơi ăn uống.
Qua một lúc lâu không ai nói gì, Cố Dã vẫn không nhịn được phải mở lời hỏi: “Bà xã, em định làm gì hắn ta?”
“Hắn ta từng làm gì, em sẽ làm lại y hệt, cưỡng bức.”
Vừa nghe Từ Di Nhiên nói xong, Nhã Tịnh kinh ngạc thốt lên: “Từ Di Nhiên, cô cưỡng hiếp hắn ta sao?”
Từ Di Nhiên trợn ngược mắt, những ngón tay xòe ra yểu điệu chạm vào thái dương như cách những quý bà hay làm khi nghe tin động trời.
Hai giây sau, Từ Di Nhiên thu lại dáng vẻ kiêu ngạo, thở mạnh ra một hơi, chậm rãi đáp: “Muốn biết, tối nay ở yên trong phòng khóa chặt cửa lại, tôi sẽ cho cô biết.”
Sau lời nói mang hàm ý mập mờ của Từ Di Nhiên, nhiệt độ trên bàn ăn bỗng tăng thêm vài bậc.
Buổi trưa thức dậy, Từ Di Nhiên loay hoay tìm Cố Dã, không rõ từ khi nào chỗ trống bên cạnh lại không còn vương chút hơi ấm.
Từ Di Nhiên đi khắp phòng tìm Cố Dã, phòng tắm, ban công cũng không bỏ sót.
Từ Di Nhiên đi bộ ra ngoài, cách xa khách sạn đang ở hướng xuống toàn cánh rừng rộng lớn màu xanh.
Từ Di Nhiên đứng trên lối mòn phía trên, nhìn xuống chỗ Cố Dã đang ngồi vẽ tranh, cảnh trước mắt rõ ràng rất bình dị đẹp đẽ, nhưng khi được vẽ dưới nét cọ của Cố Dã lại mang màu u ám lạnh lẽo.
Từ Di Nhiên biết rất rõ tâm tình của Cố Dã, cứ ngỡ chuyện quá khứ đã sớm quên, thực chất hận thù vẫn chưa từng buông bỏ.
Kể từ lúc Cố Dã biết Hạ Phong là người năm đó từng suýt cưỡng bức Từ Di Nhiên, nét mặt cau có của anh chưa từng dãn ra dù chỉ một chút.
Lạc Nhân bỗng đi