Trong căn phòng yên tĩnh lại phát ra những âm thanh kích thích mờ ám, Cố Dã tựa lưng ở đầu giường, ấn đường cau nhẹ, ánh mắt e dè dõi theo diễn biến trước tầm mắt mình.
Từ Di Nhiên nằm bên cạnh, mặt mày lại rạng rỡ hứng thú, bàn tay không rõ từ khi nào lại đặt trên đùi Cố Dã, từng chút nhích lên trên.
Cảnh tượng quá mức chịu đựng, Cố Dã thẳng tay tắt máy, xoay đầu nhìn Từ Di Nhiên đang cười gian bên cạnh, anh hoàn toàn nể phục cách trả thù này của cô.
Trên mạng lan truyền đoạn clip dài với tốc độ chóng mặt, tín hiệu trên vùng núi cao không ổn định, nhưng đoạn clip được phát ra từ điện thoại Từ Di Nhiên vô cùng rõ nét.
Trong đoạn clip được ghi hình lại, một mình Hạ Phong bị "hạ gục" dưới bốn người đàn ông lực lưỡng, ngay cả cách một màn hình thì Cố Dã vẫn bất giác rùng mình.
"Thế nào? Có phải em rất giỏi không?" Từ Di Nhiên hỏi xong còn kèm theo một cái nháy mắt nham hiểm.
Cố Dã chuyển người nằm xuống, nghiêng qua mặt đối mặt với Từ Di Nhiên, nghiêm túc hỏi: "Có phải vì chuyện năm đó khiến em bị ảnh hưởng đến tâm lý không?"
Từ Di Nhiên nghệch mặt khó hiểu, Cố Dã thở dài một hơi, chậm rãi vào vấn đề: "Vì em bị ám ảnh, nên luôn nghĩ mọi chuyện xử lý theo hướng này?"
Hiểu ra ý của Cố Dã, Từ Di Nhiên thản nhiên bật cười, trong ánh mắt thoáng lên tia lạnh lẽo, không thừa nhận cũng không phủ nhận: "Trên đời này, cái gì cũng phải có qua có lại, loại đàn ông chỉ biết dán dục vọng bẩn thỉu vào phái nữ, chỉ biết thỏa mãn chính bản thân mình mặc kệ hậu quả nạn nhân phải gánh chịu.
Loại người như vậy, tốt hơn là phải ở vị trí người bị hại để cảm nhận được mùi vị kinh tởm đó."
Hơn bất kỳ ai khác, Cố Dã luôn muốn là người thay đổi quá khứ tăm tối của Từ Di Nhiên, cùng cô thay đổi từng chút tốt hơn.
Nhưng trải qua bao nhiêu việc, Cố Dã không thể phủ nhận những việc Từ Di Nhiên đã làm, cho dù trên đời này có cảnh sát, có công đạo thì vĩnh viễn cũng không thể có được công bằng.
Thế giới này bao nhiêu con người, bao nhiêu cô gái và phụ nữ bị rơi vào trường hợp kia, nhưng không phải ai cũng đòi lại được công đạo.
Cảnh sát chỉ dựa vào chứng cứ để xử tội, hay thậm chí bị đồng tiền chi phối đổi trắng thành đen.
Khi đó, chỉ có những người đứng trong bóng tối như Từ Di Nhiên mới có thể thẳng tay trừng trị kẻ xấu mà không sợ bất kỳ điều gì.
Đến cuối cùng, dù muốn Từ Di Nhiên thay đổi như thế nào đi chăng nữa thì tất cả những việc cô làm, Cố Dã không thể phản đối, chỉ có thể thuận theo ủng hộ cô hai tay.
Bởi Từ Di Nhiên là vợ anh, là người phụ nữ không bao giờ hành động một cách vô nghĩa.
Nhìn thấy nét mặt trầm tư của Cố Dã, Từ Di Nhiên khẽ cười nhạt, trong lòng dâng lên nỗi chua xót, cố ý hỏi: "Ông xã, em rất đáng sợ đúng không? Quá khứ dơ bẩn, con người hiện tại càng gớm ghiếc hơn?"
Cố Dã cau chặt mày khó hiểu nhìn Từ Di Nhiên, không nhanh không chậm lên tiếng đáp: "Sao em lại hỏi anh như vậy?"
"Bởi sự thật vốn là như vậy."
Cố Dã lắc đầu phủ nhận, biểu cảm hoàn toàn tin tưởng vào Từ Di Nhiên, một lời khẳng định: "Chẳng có sự thật nào hơn chuyện em là vợ anh.
Dù em có đáng sợ đến đâu, em cũng chưa từng khiến anh hoảng sợ."
"Ông xã..." Từ Di Nhiên cảm động vươn tay đến ôm cổ Cố Dã, cô cảm nhận được nhịp tim mình đang đập, cảm nhận được tình cảm chân thành anh mang đến.
Khóe môi Cố Dã cong lên đầy dịu dàng, anh ôm chặt Từ Di Nhiên trong lòng, giọng nói trách mắng nhẹ nhàng vang lên: "Em có thể nghi ngờ bất kỳ điều gì ở anh, nhưng nếu em nghi ngờ tình yêu của anh, em chắc chắn là người sai."
Từ Di Nhiên phì cười, bàn tay linh hoạt luồn dưới vạt áo sau lưng Cố Dã, giở giọng điệu mê hoặc dụ dỗ: "Vậy anh lấy thân thể chứng minh tình yêu dành cho em đi."
Cố Dã bất ngờ đẩy nhẹ Từ Di Nhiên ra, trầm trọng nhìn thẳng vào mắt cô, từ tốn phun ra hai chữ: "Lưu manh!"
Bên phòng Nhã Tịnh, Lạc Nhân cũng có mặt, cùng nhau xem đoạn clip về Hạ Phong.
Xem đến giây thứ mười, Lạc Nhân không nhìn nổi nữa, Nhã Tịnh cũng tắt máy đi.
Không gian bỗng chốc chìm trong ngượng ngùng, qua một lúc tĩnh tâm lại, Lạc Nhân bỗng đứng lên, nghiêm chỉnh nói: "Anh về phòng, em nghỉ trước đi."
Lạc Nhân đi được vài bước, Nhã Tịnh nóng lòng lên tiếng ngăn lại: "Đợi đã!"
Dừng lại vài giây, Lạc Nhân mới cứng nhắc xoay người lại đối mặt với Nhã Tịnh, bất an hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Nhã Tịnh tựa lưng vào thành đầu giường, khoanh tay trước ngực, mặt mày lộ rõ vẻ khó chịu bắt bẻ: "Anh không có gì để nói à? Trước lúc gặp lại Từ Di Nhiên, mặt mũi anh đâu có trầm ngâm như