Sáng hôm sau, ở phòng hồi sức của Tử Lăng.
Cẩn Ngọc đặt cho anh mọi ưu đãi của phòng VIP, nên thức ăn sáng đã được y tá chuẩn bị sẵn sàng.
Cẩn Ngọc ngồi bên cạnh chẳng biết làm gì ngoài việc gọt trái cây để tỏ ra là mình có ích.
“Ư…”
“Anh tỉnh rồi sao?”
Cẩn Ngọc vội đến suýt chút nữa làm rớt cả con dao và quả táo đang gọt dở.
Cô vội đặt chúng sang một bên, dồn hết trọng tâm vào chỗ Tử Lăng.
Tử Lăng từ từ mở đôi mi nặng trĩu, người đầu tiên anh nhìn thấy sau khi tỉnh lại quả đúng như mong muốn của anh.
Anh nhếch nhẹ môi cười hài lòng, đã bị Cẩn Ngọc đang nóng gan nóng ruột trút hết sự tức giận:
“Anh bị như vậy mà còn cười được sao? Trong khi tôi lo đến chết đi sống lại thì anh vẫn có thể cười?”
“Em lo cho tôi? Chậc, vậy xem như lần này hi sinh không uổng!”
“Tư Không Tử Lăng! Anh đang nói bừa gì vậy? Khoan đã…?”
Cẩn Ngọc định cho anh một trận võ mồm, nhưng trong tâm trí lại lóe lên điều gì không đúng, từ lúc anh “đỡ đạn” cho cô đến giờ.
Khóe môi Cẩn Ngọc run run: “Khoan đã… anh… anh không bị mù có đúng không? Làm sao một người mù có thể đánh người khác, còn đỡ giúp tôi một đòn, rồi lại nhìn tôi bằng ánh mắt này được?”
Tử Lăng nhìn cô bằng đôi mắt hút hồn, quả nhiên từ trước đến nay anh đều giả vờ như một người không thể nhìn thấy gì: “Em đoán ra nhanh như vậy sao? Tốt thôi, vậy tôi không cần bận tâm trong việc tìm cách giấu em nữa!”
“Anh…”
Cẩn Ngọc tròn mắt kinh ngạc, không thể tin chỉ với một lời buộc tội mà đối phương đã thật sự thừa nhận.
Vậy ra bấy lâu nay cô mặc sức làm trò con bò trước mặt anh vì nghĩ anh không nhìn thấy, rốt cuộc đã rơi hết vào tầm ngắm đối phương sao?
Chết tiệt! Cẩn Ngọc muốn tìm ngay một cái lỗ để chui xuống! Không biết cô đã làm bao nhiêu biểu cảm khùng điên trước mặt anh rồi nữa, đúng là nhục nhã chết đi được!
Nghĩ đến những điều xấu hổ bản thân đã làm, đôi má Cẩn Ngọc liền ửng lên như hai quả đào khiến Tử Lăng không thể nào rời mắt.
Dù sao bây giờ anh cũng đã công khai sự thật với cô, cũng không cần phải vờ nhìn sang hướng khác như