Cẩn Ngọc chau chặt hàng mày, gương mặt xinh đẹp kiều diễm bỗng đọng lại một nỗi ưu phiền to lớn.
Đây cũng là lần đầu tiên cô nghe giọng Tử Lăng nghiêm trọng đến như vậy.
Trước đây, cả lúc anh nói với cô về những chuyện trong gia tộc cũng không nghiêm nghị đến mức độ này.
Tử Lăng thở dài một hơi, tiếp tục nói: “Chuyện xảy ra cũng đã gần tám năm rồi.
Khi đó tôi có một chuyến đi Canada dự hội thảo của công ty thay cho ba, tối hôm đó khi trở về khách sạn là lúc thành phố đón một trận bão lớn.
Tối hôm đó, tôi đã gặp tai nạn ô tô.”
“Tai nạn đó đã lấy đi đôi mắt của anh?” - Cẩn Ngọc nhẹ giọng hỏi.
Tử Lăng ậm ừ thay cho hành động gật đầu, nếu để ý kĩ, dưới khóe mắt của anh dường như đang long lanh một chất lỏng không màu.
“Đêm hôm đó, không chỉ có đôi mắt của tôi, mà cả người vệ sĩ tôi tin tưởng nhất cũng ra đi vĩnh viễn.
Tôi tự nghĩ nếu lúc đó tôi không để anh ấy lái xe, thì có lẽ…”
Mi mắt Cẩn Ngọc cũng rủ xuống theo câu chuyện đau lòng này.
Trước giờ cô không giỏi an ủi người khác, nhưng nếu cứ im lặng thế này, cô cũng không chắc có tốt hay không.
Nhưng lỡ như cô nói điều gì không phải, có khi lại càng làm Tử Lăng thêm khó chịu.
Tử Lăng khẽ mắt trông sang, như thấy được tâm trạng bối rối của cô.
Lòng anh vẫn nặng u hoài, nhưng vẫn chú tâm kể tiếp:
“Sau trận tai nạn đó, tôi đã được đưa vào bệnh viện, nhưng đến khi tỉnh lại cũng đã hơn một tuần.
Lúc đó không có người nhà ở bên cạnh tôi, vệ sĩ cũng mất.
Tôi chỉ có thể giao hết tiền bạc cho bác sĩ, nhờ anh ta chuẩn bị mọi thứ cho mình.”
“Tại sao gia đình anh lại không có mặt? Bệnh viện không báo tin cho họ sao?”
Tử Lăng trầm ngâm: “Y tá nói họ đã cố gắng liên lạc cho gia đình tôi nhưng không thành.
Nhưng mà, có gia đình hay không cũng không có ích gì.
Em nhìn tôi bây giờ đi, ngoài em ra cũng chẳng ai thèm đến.”
Cẩn Ngọc rưng rưng đôi mắt diễm lệ, trong phút chốc, cô chợt nhận thấy bản thân mình vẫn còn may mắn hơn Tử Lăng mấy phần.
Nếu một ngày cô bị tai nạn nghiêm trọng, nhất định Di Giai cũng sẽ là người chạy đến đầu tiên.
Còn anh, tám năm trước một thân một mình ở đất khách quê người, còn phải giao mọi thứ cho người ngoài định đoạt.Chỉ có một chi tiết mà Cẩn Ngọc không thể hiểu, là nếu Tử Lăng không có người nhà kí thủ tục xác nhận của bệnh viện, làm sao anh có thể tùy tiện lưu lại đó cho đến khi hồi phục? Ngay lúc này, Cẩn Ngọc cũng không tiện hỏi, nhưng trong đầu lại dấy lên những tia phức tạp.
Đương nghĩ đến chuyện này, trong đầu Cẩn Ngọc lại