Roulia dùng miệng tạo ra âm thanh giả tiếng súng, sau đó hài lòng thu súng về, mỉm cười quyến rũ.
“Sợ không, cậu Tư Không?”
Tư Không Tà Dương đứng thẳng người dậy, còn biết sợ là gì? Hắn đăm đăm nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp mà hắn ngày đêm nhung nhớ, cố nhìn thật kĩ, thật rõ, để chắc rằng hắn đã tìm đúng người.
Tay cầm súng của hắn buông thõng, cây súng yêu quý rơi xuống đất nhưng hắn cũng chẳng còn để tâm.
Cảm xúc trong hắn bùng nổ, không cho người khác có cơ hội phản ứng đã quàng hai cánh tay to lớn ôm chặt lấy Roulia.
Roulia có chút bất ngờ, sau đó lại trở lại biểu cảm lạnh lùng.
Danis phía sau tất nhiên không để yên, lập tức tiến lên tách Tà Dương ra cho bằng được.
“Tên khốn này! Anh có biết tôi là ai không hả?”
Tà Dương không chống lại được sức của người nhiều năm làm vệ sĩ như Danis, chỉ còn biết lên tiếng phản kháng.
Roulia khoanh hai tay trước ngực: “Vậy anh biết Danis là ai không? Là một người rất quan trọng với tôi.”
Tà Dương cười khẩy, tức giận đến mức hai mắt đỏ cả lên: “Người rất quan trọng với em? Tên này xứng sao? Em thậm chí còn không để tôi vào mắt?”
Roulia làm bộ không hiểu: “Cậu Tư Không, tôi thật sự không hiểu anh đang nói gì cả.
Đây là lần đầu chúng ta gặp nhau mà thái độ của anh đã như vậy, thì tôi xin phép đi trước.”
“Khoan đã! Em đừng đi!”
Tư Không Tà Dương vừa nói, vừa cố lấy lại bình tĩnh.
Chỉ cần cô không rời đi nữa, muốn hắn làm gì cũng được.
Roulia thở dài, thể hiện thái độ cố gắng nể mặt hết mức: “Được rồi.
Nghe nói cậu Tư Không đăng tin tìm tôi, còn gấp rút đến mức treo cả tiền thưởng.
Bây giờ tôi tự đến đây rồi, có phải chúng ta cũng nên tiến hành giao dịch đi chứ?”
Tư Không Tà Dương cười khoái chí, lệnh cho người mang khăn lau tay, bộ dạng vô cùng hòa nhã so với lần cuối cùng cô gặp hắn: “Em tự chủ động đến tìm tôi như vậy, đừng nói là mười triệu tệ, một trăm triệu tôi cũng có thể cho em.”
Roulia cười khẩy: “Tôi không thích nói suông bằng lời.
Tôi còn có việc cần phải xử lý, giao số tài khoản của tôi cho anh, còn lại anh tự xử lý đi.”
“Em không có thời gian, tôi cũng có thể thuê thời gian của em.
Một phút một triệu.” - Tà Dương thoải mái ra giá.
Roulia không suy nghĩ nhiều, chỉ để lại nụ cười quyến rũ rồi xoay lưng rời đi, chỉ có Danis kiên nhẫn gửi lại danh thiếp riêng có ghi chú thông tin tài khoản.
“Thời gian của tôi không phải thích thuê là thuê đâu.
Nhớ những gì anh đã nói, tạm biệt.”
Roulia rời đi, chỉ có lời nói theo hương