Tống Thu và Yến Bình ra roi đi về Đông Bắc. Được vài dặm Tống Thu
ngạc nhiên khi thấy Vô Diện Yêu Hồ gỡ mặt nạ cất đi.
Năm trước, Yến Bình đã từng ra mắt Môn chủ bằng mặt thật. Chàng giữ
lễ mà không nhìn kỹ. Hôm nay dưới ánh nắng xuân, trông nàng kiều diễm lạ
lùng. Yêu cái đẹp là bản chất tự nhiên, Tống Thu bị nhan sắc kia cuốn hút,
lòng xao xuyến liền quay đi.
Sau khi giết được Trác Mạc Đình và Triệu Sư Ẩn cùng đám Mai Hoa sát
thủ, lửa hận trong lòng Tống Thu vơi đi rất nhiều. Nhờ vậy sắc diện và tính
khí chàng đã hòa hoãn hơn trước. Chàng tủm tỉm hỏi:
- Sao hôm nay Địch hiền muội lại cao hứng để lộ chân diện mục ?
Yến Bình bẽn lẽn đáp:
- Chỉ có mình đại ca và tiểu muội, hóa trang làm gì ?
Câu nói chan chứa tình ý khiến Tống Thu cảm động. Chàng chợt hiểu
câu nói bâng quơ của Địch hộ pháp: ếTrong thiên hạ, chỉ mình lão phu và
Môn chủ biết mặt thực của Bình nhiế. Tống Thu gượng cười:
- Như vậy, ta không còn là người duy nhất biết mặt bình muội nữa rồi.
Yến Bình nũng nịu đáp:
- Nhưng đại ca vẫn là người đầu tiên.
Chàng than thầm, nói lảng sang chuyện khác. Yến Bình vui vẻ cười cợt,
trông càng thêm quyến rũ.
Bảy ngày sau, hai người vào đến chân rặng Thái Sơn. Trời đã về chiều, họ
vào khách điếm gần đấy nghỉ ngơi. Khổ thay chỉ còn đúng một phòng. Tống
Thu nghe lòng bối rối nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên chấp nhận. Tối đến
chàng bảo Yến Bình:
- Hiền muội cứ lên giường nằm nghỉ. Ta cần tranh thủ ôn luyện pho Xúc
Cốt Du Già đại pháp. Dường như công phu này có tác dụng bảo vệ thân thể
trước Ma Âm.
Yến Bình dạ rất ngoan, trèo lên giường nằm. Nàng quay mặt ra ngoài,
ngắm nhìn gương mặt đẹp tuyệt thế của Tống Thu. Chàng ngồi kiết già trên
mặt bàn, mắt nhắm hờ, hồi tưởng lại khẩu quyết pho thần công.
Thân hình chàng nhỏ đi rồi lại lớn lên. Trước giờ chàng chỉ chú trọng
đến thủ pháp xúc cốt. Nay có dịp nghiền ngẫm đoạn sau, bỗng phát hiện công
dụng thứ hai của tuyệt học Phật môn.
Chàng thử hơi chuyển chân khí theo hướng mới, thân hình không rút
nhỏ mà da thịt săn chắc lại, nhăng nheo như phủ một lớp da dày. Tống Thu
bảo Yến Bình:
- Hiền muội thử điểm vào huyệt kiên tĩnh trên vai ta.
Yến Bình bước đến làm theo lời. Trước nhẹ sau nặng mà vẫn không sao
đưa chân khí chạm đến dây huyệt. Tống Thu mừng rỡ:
- Lần này hiền muội điểm vào tử huyệt ngọc đường.
Yến Bình sợ hãi đáp:
- Lỡ đại ca có mệnh hệ gì thì sao?
Chàng cười bảo:
- Lúc đầu cứ nhẹ tay một chút rồi từ từ tăng dần lực đạo lên.
Yến Bình run rẩy tuân mệnh nên điểm hoài không trúng. Tống Thu bèn
cởi áo để nàng dễ nhận định vị trí. Trừ gương mặt, thân trên chàng đều nhăn
như vỏ cây khô trông rất quái dị. Yến Bình tuần tự tăng dần lực đạo. Đến mức
chót mà vẫn không làm gì được Tống Thu. Chàng cao hứng bảo:
- Bình muội dùng kiếm cứa thử xem.
Nàng lấy kiếm của mình cứa thử da tay Môn chủ. Lạ thay, lưỡi kiếm
trượt đi mà chẳng để lại dấu vết gì. Tống Thu xả công, hân hoan nói:
- Không ngờ pho tuyệt học này lại thần diệu như vậy !
Yến Bình vừa lau mồ hôi cho chàng vừa hỏi:
- Thế có chống lại được Cầm Ma hay không ?
Tống Thu lắc đầu:
- Tai vẫn còn nghe rõ, đâu thể địch lại tiếng đàn ma ! Nếu biến đổi được
cả da mặt thì may ra.
Yến Bình rùng mình:
- Lúc ấy dung mạo đại ca rất quái dị, tiểu muội chẳng dám nhìn đâu.
Đã cuối canh ba, nữ nhân che miệng ngáp dài. Tống Thu nghiêm giọng:
- Đừong lên núi rất gian khổ! Bình muội nghỉ đi.
Đôi mắt nhung huyền nhìn chàng ai oán, môi anh đào thì thầm:
- Đại ca cũng nên nghỉ, đừng luyện công nữa.Nàng trèo lên giường, nằm sát vách như muốn dành nửa còn lại cho
Tống Thu. Chàng lặng lẽ nhớ đến hai người vợ sắp lâm bồn, lát sau, tìm ra
cách đối phó. Tống Thu thản nhiên đặt mình xuống cạnh Yến Bình. Thân
hình chàng biến dạng, da dẻ nhăn lại, hơI thở mong manh như tư nhện. Tống
Thu chìm vào trạng thái qui tức, chẳng còn giác quan nào hoạt động. Yến
Bình hiểu ý, sa lệ, quay mặt vào vách.
Tiếng gà gáy sớm đánh thức hai người. Dùng điểm tâm xong, Tống bảo
Yến Bình chuẩn bị nước uống và lương khô rồi cùng nàng đi sâu vào rặng Thái
Sơn. Hai canh giờ sau họ mới đến được chân ngọn núi cao nhất. Nghỉ ngơi
một lát, hai người theo đường sơn đạo đầy gai góc tiến lên. Tống Thu phải
dùng bảo kiếm mở đường, lòng thầm nghĩ nơi này đã lâu không bóng người
qua lại. Nếu Tiên Cô Phi đã tạ hóa thì quả là tai hại.
Đến trưa họ mới trèo được hơn trăm trượng, dừng chân trên một nghềnh
đá để ăn lót dạ. Yến Bình mệt mỏi nói:
- Tiểu muội nghe hai chân rã rời, chắc không còn đi được nữa. Hay là
muội ở đây đợi đại ca ?
Tống Thu an ủi:
- Bình muội ráng lên. Núi cao thường có nhiều độc xà, mãnh hổ, ta
không yên tâm để nàng lại:
ún uống xong, chàng nắm tay Yến Bình kéo đi. Nhưng chỉ được vài chục
trượng nàng đã kiệt lực. Tống Thu cúi xuống ẵm nàng trên đôi cánh tay mạnh
mẽ. Yến Bình sung sướng lắng nghe trái tim rộn rã. Nàng úp mặt vào vai
chàng, hít lấy mùi nam nhân nồng nàn. Khi hoàng hôn buông xuống thì Tống
Thu mới đến được tòa đạo xá ở lưng chừng núi. Cửa nẻo mục nát, bụi phủ,
nhện giăng trông rất điêu tàm. Tống Thu thở dài thất vọng. Nếu xuống thì
cũng không kịp. Chàng quyết định ở lại một đêm.
Tuyết trên đỉnh đang tan, chảy xuống thành thành giòng suối nhỏ. Mé tả
tòa đạo xá cũng có một giòng nước trong vắt. Hai người bẻ nhánh cây quét
dọn sơ bên trong rồi chẻ củi nhóm lửa. Yến Bình nướng lại đùi dê luộc và bầy
biện chén bát, trong lúc Tống Thu xuống suối tắm gội. Chàng lên thì đến lượt
Yến Bình. Lát sau, hai người quây quần ăn uống bên đống lửa, và trò chuyện
vui vẻ. Đên dần buông, khí hậu trên núi cao ngày càng lạnh giá. Tống Thu
cười bảo:
- Bình muội uống vài chung cho đỡ rét.
Yến Bình ngoan ngoãn vâng lời. Mặt nàng hồng lên, đôi mắt phượng
long lanh tình tứ. Xong bữa, Tống Thu hành công cho đến cuối canh hai mới
ngủ. Yến Bình đã thiếp đi cạnh đống lửa tàn. Chàng bỏ thêm vài khúc gỗ rồi
nằm xuống. Dưới ánh lửa bập bùng, gương mặt diễm lệ kia gợi nhớ đến Hồng
Lăng Phượng, người đàn bà bạc mệnh ấy đã yêu chàng bằng cả trái tim.Mờ sáng thanh Huyết Hãn thần kiếm cạnh Tống Thu bỗng run lên báo
hiện tai họa. Chàng bật dậy, nhận ra trước cửa miếu lù lù một con cọp vằn. Nó
đang chụm chân, định nhẩy vào chụp lấy hai người. Tống Thu kinh hãi xạ
liền một đạo chỉ kình vào mặt mãnh thú. Trong lúc cấp bách, chàn đã vận
toàn lực chỉ phong đỏ rực, bay đi như ánh chớp.
Thần chỉ nóng bỏng như chiếc dùi đỏ, khoan vào mắt trái con hổ. Nó
gầm lên khủng khiếp, dãy dụa một lúc rồi gục chết. Yến Bình hoàn hồn,
nhoẻn miệng cười:
- Đại ca chỉ phát hiện chậm một chút là chúng ta nguy rồi.
Tống Thu đứng lên, bước ra xem xét. Thấy trên cổ ác thú có một vòng da,
chàng sửng sốt bảo:
- Bình muội lại đây. Con mãnh hổ này có chủ nhân.
Chàng thọc mũi kiếm, cắt đứt vòng da đưa cho nàng xem. Tấm ngân bài
nhỏ, trên vòng ghi số: thập nhị tứ. Yến Bình kinh hãi nói:
- Con vật này mang số hai mươi bốn như vậy đàn hổ phải đến vài chục
con, không hiểu chủ nhân của chúng là ai?
Chàng nhíu mày suy nghĩ:
- Ta nghe mẫu thân kể rằng trong võ lâm có một kỳ nhân thiện nghề
huấn luyện ác thú. Lão tên gọi Từ Kiên Hành, tự xưng Bách Thú Chi Vương.
Hơn hai mươi năm trước, lão tung hoành ở vùng rừng núi Vân Nam. Đàn ác
thú của lão xổng chuồng, đã ăn thịt mấy chục người Miêu. Gia mẫu là công
chúa đát Miêu tìm đến tần Hoành Đoạn Sơn tàn sát bầy dã thú và đánh trọng
thương họ Từ. Lão nhanh chân đào tẩu được, có lẽ tìm đến Sơn Đông ẩn cư?
Yến Bình lo lắng nói:
- Đại ca! Chúng ta hạ sơn thôi. Tiếng gầm giẫy chết của con hổ này chắc
đã đánh động chủ nhân. Nếu lão kéo cả đàn đến thì rất đáng ngại.
Tống Thu cười mát:
- Vô Diện Yêu Hồ mà cũng sợ cọp sao?
Yến Bình nũng nịu đáp:
- Tiểu muội chỉ lo cho đại ca thôi.
Hai người ra suối rửa mặt rồi xuống núi. Nhưng vừa xuống đến lưng
chừng núi thì chạm toán cường địch. Một lão già áo đen gầy như que củi, râu
tóc bù xù, che kín nửa mặt cùng đàn hổ, báo đứng chật bình đài nơi sườn núi.
Lão nhân cười ghê rợn hỏi:
- Phải chăng bọn ngươi đã giết mãnh hổ của lão phu?
Tống Thu lạnh lùng đáp:- Đúng vậy ! Các hạ nuôi ác thú mà thả rong, xém chút nữa đã hại mạng
bọn ta, không giết thì sẽ làm gì?
Lão nhân thấy dung mạo hai người đều xinh đẹp phi phàm, cốt cách
thanh kỳ, sinh lòng luyến tiếc nên nói:
- Lão phu sắp dương danh thiên hạ nên cần có người để sai khiến. Nếu
hai người lạy ta làm sư phụ thì ta sẽ bỏ qua cho.
Yến Bình ranh mãnh hỏi:
- Tiền bối dựa vào lực lượng nào mà dám nuôi mộng tranh bá đò vương?
Hiện nay Cầm ma Tổ Hồng Lâu đã luyện thành Thiên Âm ma công, thiên hạ
vô địch. Liệu tiền bối có chống lại được tiếng đàn ma quái kia không?
Lão nhân cười đắc ý:
- Lão phu là người duy nhất trong võ lâm không sợ tiếng đàn ma. Hai
ngươi yên tâm.
Yến Bình vui vẻ nói:
- Tiền bối quả là bậc kỳ nhân tuyệt thế. Xin người nói rõ xem sao?
Nàng thản nhiên rút da đựng rượu và đùi dê, bày lên tảng đá bằng phẳng
gần đấy, mùi rượu Trúc Diệp Thanh lâu năm bốc lên ngào ngạt. Yến Bình tươi
cười:
- Không ngờ chốn thâm sơn lại được hạnh ngộ cao nhân. Mời tiền bối an
tọa rồi đàm đạo.
Lão quái sống cô độc giữa bầy ác thú, không khỏi cảm thấy tịnh mịch.
Nay gặp một cô gái xinh đẹp, lanh lợi lại hết lời tán dương, lửa giận nguôi đi.
Lão nhân giả vờ hầm hừ:
- Tiểu nha đầu định dùng rượu thịt hầu xí xóa tội giết thú cưng của ta đấy
ư !
Nàng nguýt lão:
- Tiểu nữ còn chưa bắt đền tiền bối là mau rồi. Sáng nay chỉ chậm một
chút là anh em tiểu nữ chết dưới móng vuốt của mãnh hổ. Tự cứu lấy mình là
lý do rất chính đáng. Tiền bối tài năng xuất chúng, muốn nuôi dạy bao nhiêu
hổ báo mà chẳng được. Sá gì một con hổ mà bắt lỗi bọn hậu sinh?
Miệng nàng trơng nhu bôi mỡ khiến lão chẳng cách nào bắt bẻ được,
đành gượng cười ngồi xuống bên mâm rượu. Bầy ác thú vẫn phủ phục gần
đấy, trông rất hiền lành.
Chỉ có một chiếc chung sứ. Yến Bình mời lão cạn rồi rót cho Tống Thu.
Lão quái đã lâu không được uống rượu ngon. Khoan khoái chép miệng khen:
- Hảo tửu!Tống Thu bất giác sinh lòng thương hại con người cô độc này. Tuổi lão
đã hơn bảy mươi mà nào có được hưởng lạc thú nhân sinh? Chàng từ tốn nói:
- Vãn bối là Bách Lý Tống Thu và đây là nghĩa muội Địch Yến Bình.
Lão quái cạn chung thứ hai, khề khà đáp:
- Lão phu là Từ Kiên Hành.
Yến Bình dùng kiếm cắt thịt đưa cho lão. Tống Thu trở lại ý ban đầu:
- Xin tiền bối nói rõ người đã luyện được thần công gì mà chống lại được
Ma Âm?
Từ lão cười đáp:
- Mười bốn năm trước, lão phu đến Thái Sơn để gây dựng lại đàn ác thú.
Nào ngờ tình cờ gặp người quen là Phật Diện Hoa Đà. Lão ta đang hành công
trong đạo xá thì bị đàn hổ đến quấy nhiễu, sắp lâm vào tình trạng tẩu hỏa
nhập ma. Lão phu ra tay đánh đuổi bọn mãnh hổ, cứu lão thoát nạn. Hoa Đà
bèn cùng lão kết tình huynh đệ. Trước khi rời núi, lão đã dạy cho ta pho Càn
khôn Tâm Pháp và khẩu quyết Tuỳ Tâm Đạo Khí. Với công phu này, ta có thể
dồn chân khí vào bất cứ bộ phận nào trong cơ thể, kể cả đầu.
Yến Bình hỏi lại:
- Vì sao Phật Diệu Hoa Đà lại rời núi Thái Sơn?
Kiên Hành thở dài đáp:
- Tiêu Cô Phi thông minh tuyệt thế nên sinh ảo vọng cưỡng lại số trời.
Lão ẩn cư ở đây hơn hai mươi năm để tìm cây Thiên Niên Linh Chi quả. Lúc
tìm được lại ra Đông Hải câu Hỏa Giáp kình ngư. Lão bảo rằng nếu có được cả
hai sẽ trở thành trường sinh bất tử.
Tống Thu nghiêm nghị bảo:
- Vãn bối nghe giang hồ truyền tụng rằng tiền bối đã bị Thiên Địa Song
Tà đả thương , phải bỏ Vân Nam mà đi. Sao tiền bối lại cứu sư thúc của họ?
Từ lão cười xòa:
- Năm ấy, lão phu sơ ý để bầy hổ dữ xổng chuồng. Chúng ăn thịt hết
mười mấy người Miêu. Họ đến gặp Địa tà kêu khóc, bà nổi giận kéo Bách Lý
Hạc đến Vân Nam. Miêu cương công chúa tính tình nóng nảy, hiếu sát nhưng
Thiên Tà lại rất nhân hậu chính lão đã giả vờ đánh hụt để ta có cơ hội thoát
thân. Nghĩ lại cũng do lỗi của lão phu hại chết đám lương dân vô tội, còn trách
ai được nữa!
Bỗng lão giật mình:
- Chẳng lẽ tiểu tử ngươi có quan hệ với Song Tà?
Tống Thu gật đầu, vòng tay đáp:- Vãn bối là nam tử của Thiên Địa Song Tà, xin bái kiến tiền bối.
Bách Thú Chi Vương lắc đầu:
- Lẽ nào Địa Tà bảy mươi mới sinh con?
Tống Thu bèn kể sơ lai lịch của mình. Cuối cùng chàng nói:
- Mong tiền bối vì mấy vạn đồng đạo giang hồ, mang thần công tuyệt thế
diệt trừ Cầm Ma, tạo phúc cho võ lâm. Vãn bối nguyện phụng dưỡng người
cho đến ngày trăm tuổi.
Yến Bình nói thêm:
- Tiền bối mà giết được Tổ Hồng Lão thì thanh danh vang lừng bốn biển,
thỏ a nguyện bình sanh.
Lão quái xiêu lòng nhưng lại băn khoăn:
- Nhưng còn ba mươi con mãnh thú thì sao? Tiếng rống của chúng chính
là khắc tinh của tiếng đàn ma.
Tống Thu trấn an:
- Nếu quả là chúng rất cần trong cuộc chiến cới Thiên Âm Giáo, vãn bối
sẽ có cách đưa chúng về Hán Dương. Sau lưng Tổng Đàn Kim Hoàn Môn là
mấy trăm mẫu vườn rộng, chạy dài đến bờ sông. Chúng sẽ được thảnh thơi.
Từ lão quái nhìn bầy thú với cặp mắt trìu mến:
- Mười cặp thần hổ và năm cặp cầm báo này được lão phu nuôi từ nhỏ.
Chúng rất thông minh và ngoan ngoãn. Chỉ có con mới chết là khó dạy,
thường bỏ đi chơi.
Tống Thu tính toán rồi dặn dò:
- Bọn vãn bối còn phải đi Bắc Kinh giải thoát Bang chủ Cái Bang. Lúc về
sẽ ghé Tế Nam điều xe đến đây rước tiến tiền bối và đàn thú. Trong thời gian
ấy, tiền bối nhờ đám thợ mộc đóng giùm mười lăm chiếc cũi chắc chắn. Phải
tập cho chúng quen với cảnh tù túng trước để đảm bảo an toàn trên đường về
Hán Dương.
Yến Bình mở túi hành lý, trao cho lão ba chục nén vàng mười lượng và
một tờ ngân phiếu ngàn lượng. Nàng cười bảo:
- Tiền bối cũng phải mua sắm y phục mới cho xứng đáng với thân phận
của mình.
Bách Thú Chi Vương vô cùng cảm động. Lão gượng cười:
- Bách Lý hiền điệt đến đây chắc cũng vì muốn học khẩu quyết Tùy Tâm
Đạo khí của Phật Diện Hoa Đà? Lão phu xin truyền lại để hiền điệt nghiên
cứu.Lão bèn đọc đoạn khẩu quyết kỳ lạ kia. Tống Thu luyện Càn Khôn tâm
pháp từ nhỏ nên chỉ nghe qua đã hiểu mối tương quan. Từ lão định đọc lại lần
nữa, chàng xua tay, cười bảo:
- Vãn bối đã thuộc, chẳng dám phiền tiền bối nữa.
Kiên Hành tấm tắc khen:
- Xem ra trí tuệ của hiền điệt chẳng thua gì Tiên Cô Phi.
Mười ngày sau, Tống Thu và Yến Bình có mặt ở Bắc Kinh. Độc Thủ Linh
Hồ đã hẹn gặp nhau ở Yên Kinh đại lữ điếm. Thấy môn chủ xuất hiện, hai gã
mừng rỡ bảo chưởng quầy dọn thêm phòng. Tắm gội xong, bốn người quây
quần bên bàn tiệc trên lầu bốn. Đường Thái Bạch cười hỏi:
- Đại ca có tìm được Tiêu tiền bối không?
Tống Thu không đáp nhưng quanh đầu chàng hiện ra một màn sương
mỏng lúc hồng lúc xanh, trông như hào quang của phật tổ. Kim Cừu buột
miệng tán dương:
- Tuyệt diệu thật! Chẳng trách người đời xưng tụng Tiêu tiền bối là Phật
Diện.
Yến Bình luyến thoắng kể lại cuộc tạo ngộ với Bách Thú chi vương. Hai
gã tròn mắt lắng nghe. Chờ nàng nói dứt, Tống Thu hỏi về địa thế thiên lao.
Độc Thủ Linh Hồ nhăn mặt đáp:
- Tiểu đệ đã làm quen với gã áp ty của Thiên lao, tên gọi là Vương Lai
Giang. Gã cho biết những trọng phạm như Cẩm Y được gian dưới hầm ngầm,
phải qua bảy lần cửa mới đến được. Xem ra nếu muốn cứu Tư Mã Thùy, bắt
buộc phải giết bọn cấm quân và gây náo động kinh thành.
Tống Thu suy nghĩ một lúc, mỉm cười bảo :
- Chúng ta không cần vào ngục cướp tù. Chính bọn cấm quân sẽ đưa Cẩm
Y Cái ra ngoài trao lại.
Ba người trợn mắt dọ hỏi, chàng hỏi họ Đường:
- Trong phủ Hà Bắc này có cao thủ Độc môn hay thần y nào nổi tiếng hay
không ?
- Bẩm có ! Nhưng xin đại ca cho biết người cần loại thuốc gì ?
- Ta cần thứ thuốc có thể khiến Cẩm Y Cái đoạn khí trong vài canh giờ.
Ngươi sẽ hối lộ tên áp ty, bảo gã bỏ thuốc ấy vào cơm canh củ Tư Mã Thùy,
mượn cớ là giết lão để trả thù. Triều đình đang mong Bang chủ Cái Bang chết
đi, vì vậy Vương áp ty sẽ chẳng e ngại gì. Cấm quân ở thiên lao tất phải đem
xác ra ngoài chôn. Chúng tả chỉ việc đào lên.
Yến Bình reo lên :- Đại ca ! Tiểu muội có người cậu ruột là một thần y nổi tiếng đất Bắc
Kinh có lẽ sẽ giúp được chúng ta.
Điêu Kim Cừu tán thành :
- Đúng rồi ! Lão Tam Nhật Đại Phu Địch Thanh Phương cũng là cao thủ
độc môn.
Tống Thu cười bảo :
- Sao lão lại có danh hiệu kỳ quặc như vậy?
Yến Bình cướp lời họ Điêu:
- Gia thúc có cố tật là trị bệnh nào cũng chỉ cho thuốc có ba ngày. Nếu
không hết thì coi như tật số.
Tống Thu hài lòng bảo:
- Vậy hiền muội đến gặp lệnh thúc hỏi thử xem người có thứ mê dược ấy
không?
Chiều hôm sau Đường Thái Bạch đứng chờ trước cửa cấm thành. Thấy
gã áp ty Vương Lai Giang ra đến, họ Đường vui vẻ gọi và mời đi uống rượu.
Hơn nửa tháng qua, mối giao tình giữa hai người đã rất sâu đậm. Tính hào
phóng của họ Đường đã chinh phục được Vương áp ty. Gã cũng là người Tứ
Xuyên nên rất mừng được gặp đồng hương. Linh Hồ bảo gã mình là Bách Tam
lên kinh du ngoạn lạ nước lạ cái nên muốn nhờ họ Vương dẫn đi thăm thú
khắp nơi. Sau mấy lần vui say ở chốn yên hoa, Vương Lại Giang coi Linh Hồ
như bằng hữu. Hai người ra quán thưởng thức món vịt quay Tứ Xuyên để
tưởng nhớ cố hương. Cạn vò rượu năm cân, Linh Hồ giả đò bùi ngùi nói:
- Sáng mai tiểu đệ về lại Tứ Xuyên, chẳng biết khi nào mới được trùng
phùng với Vương huynh. Lương bổng áp ty chắc chẳng được bao nhiêu tiểu
đệ xin tẳng ngàn lượng bạc để kỷ niệm mối duyên tương ngộ.
Vương áp ty dù phẩm hàm chức vụ nhỏ bé nhưng cũng là người của
quan trường. Gã biết ngay họ Quách có việc muốn nhờ cậy.
- Phải chẳng Quách hiền đệ có người thân bị giam trong thiên lao nên
muốn gửi gắm ta?
Đường Thái Bạch lắc đầu nói với giọng căm phẫn:
- Không phải là gửi gắm mà là muốn nhờ Vương huynh giết dùm lão
Bang chủ Cái Bang Tư Mã Thùy. Mười lăm năm trước lão đã giết đại ca của
tiểu đệ. Nếu được vậy thì Quách mỗ quyết không quên ơn sâu của Vương
huynh.
Vương áp ty ngẫm nghĩ rồi đáp:
- Lão ta có chết cũng chẳng ai truy cứu. Nhưng võ công lão rất cao cường,
sao ta có thể làm gì được?Linh Hồ lấy ra một gói thuốc bột:
- Đây là loại kỳ độc không mùi vị hay màu sắc, uống vào là chết ngay
không để lại dấu hiệu gì. Sắc diện sẽ y như người đang ngủ. Vương huynh chỉ
cần rắc vào cơm canh