Chương 20: Hai trẻ vô tư (2)
Ngày tiếp theo Tô Mạt Mạt thức dậy vệ sinh cá nhân xong xuôi, Lãng Tinh Thần cũng vừa lúc xuất hiện
"Tới rồi hả!"
"Ừm, suy nghĩ thế nào rồi?"
Tô Mạt Mạt cười cười nói: "Ngồi xuống đi."
"Ừm."
Hai người ngồi xuống Tô Mạt Mạt nói: "tôi biết những gì cô nói ngay hôm qua tự có đạo lý, nhưng tôi suy nghĩ thật lâu....vẫn muốn giúp đỡ anh Trương lật lại án tử...chắc cô cũng hiểu vì sao."
"Tôi hiểu."
"Thật sao!" Tô Mạt Mạt kinh hỉ nói
"Ừm, nếu có chỗ tôi hữu dụng, tôi cũng sẽ hỗ trợ."
"Thật tốt quá, tôi có việc muốn nhờ cô!"
"Nói đi."
Tô Mạt Mạt dẫn Lãng Tinh Thần đi tới ảnh chụp treo trên tường phòng khách, chỉ chỉ vào bức hình gia đình: "Đây là ba mẹ tôi, kia là em trai tôi Tô Trạch Vũ, tôi muốn nhờ cô mỗi ngày đều nhìn bọn họ một cái, không phải cô nói cô có thể nhìn thấy vận khí trên đỉnh đầu mọi người sao? Tôi muốn bảo đảm an toàn cho bọn họ, không thể bởi vì cá nhân tôi mà họ chịu nguy hiểm."
Lãng Tinh Thần quay đầu nhìn Tô Mạt Mạt, biểu tình của đối phương quá chân thành tha thiết, đôi mắt đen nhánh ánh lên hi vọng sáng ngời, tiếng lòng của Tô Mạt Mạt cũng là như vậy, tất cả đều nghĩ đến người nhà.
Nhìn Tô Mạt Mạt như vậy, Lãng Tinh Thần lại suy nghĩ đến thất thần, quá khứ như thước phim đen trắng chiếu chậm hiện lên trong đầu.
Chỉ là một cô gái gầy yếu đơn bạc, có đôi khi còn không thể chăm sóc tốt chính mình, nhưng cõi lòng lại là một mảng tốt đẹp vô cùng.
Một người vừa ngốc, vừa đơn giản lại ngây ngô...vậy mà làm Lãng Tinh Thần bất chấp tất cả, buông không được.
Thấy đối phương không trả lời, Tô Mạt Mạt nhỏ giọng hỏi: "Có được không?"
Lãng Tinh Thần cong khoé miệng: "Đương nhiên có thể, nhưng tôi cũng có một việc muốn cô đồng ý."
"Cô nói đi."
"Thời gian nghỉ ngơi dẫn tôi đi xem phim."
Tô Mạt Mạt chớp chớp mắt, ánh mắt trong trẻo như chim non, hình như là nghĩ không ra nữ quỷ sẽ yêu cầu như vậy.
"Chốt nha!"
Trên đường đến công ty, hai người nói chuyện phiếm.
"Tối qua cô ăn gì?" Lãng Tinh Thần hỏi.
"Mì gói..."
"Thực phẩm rác, không đủ dinh dưỡng!"
"Ai nha, tối qua có việc mà, với cả tôi sẽ không nấu cơm."
"Tan tầm tôi và cô đi siêu thị mua đồ nấu ăn, dạy cô mấy món đơn giản."
"Ừm, phải rồi, thuật đọc tâm của cô còn hiệu quả không?" Tô Mạt Mạt hỏi.
"Yên tâm, có thể giúp một chút "
"Tôi không có ý này, tôi muốn hỏi là sau khi rời khỏi thân thể của tôi thì thế giới của cô lại ồn áo nữa phải không?"
"... Ừm, nhưng cũng không sao, quen rồi."
Tô Mạt Mạt sờ sờ Phật châu trên cổ tay: "Cứ vậy cũng không được, cô từng nói Phật châu này rất lợi hại đúng không?"
"Đúng vậy, ngoan ngoãn mang đi đừng tháo xuống."
"Vậy chủ nhân của Phật châu nhất định cũng lợi hại lắm, tôi muốn hôm nào đó dẫn cô đi gặp đại sư, nhìn xem ngài ấy có cách nào giúp cô làm cái công tắc cho thuật đọc tâm."
"Không cần phiền như vậy đâu."
"Vị đại sư đó tốt lắm, lỡ như ngài ấy có cách thì sao? Cô...cô xem trên đường nhiều người như vậy, bên tai cô nhất định ồn muốn chết luôn, tôi chỉ nghĩ thôi mà đã thấy mệt rồi." Từ khi biết được thuật đọc tâm của nữ quỷ là kỹ năng bị động, mỗi khi Tô Mạt Mạt chen chúc trong dòng người đều sẽ nghĩ tới chuyện này.
Có lẽ đời này kiếp này Tô Mạt Mạt cũng sẽ không trải qua cảm giác này, nhưng nàng lại có thể tưởng tượng được thống khổ trong đó.
Trước đây người nhà từng đề nghị mua cho nàng một chiếc xe, nhưng bị nàng từ chối, mấy ngày nay Tô Mạt Mạt đang nghĩ xem có nên nói lại vụ mua xe.
Đọc được tâm tư của Tô Mạt Mạt, Lãng Tinh Thần chủ động nói: "Vậy đợi thêm ít thời gian rồi tính, trước mặt lo vụ án này đã."
"Được!"
Nghe Tô Mạt Mạt nói như vậy vừa đúng lúc nhắc nhở Lãng Tinh Thần, pháp tường bảo hộ kia cũng không biết xuất pháp từ tay ai? Nếu như có thể...xin ngươi kia vẽ một cái pháp tường cho chung cư của Tô Mạt Mạt thì khi cô rời đi cũng không sợ tà mị chi vật vào nhà quậy phá nàng.
1
Trước khi đi vào luật sở, Lãng Tinh Thần dặn dò: "Chút vào trong nhớ làm theo từng bước, đừng vừa tới liền hỏi luật sư Lý Minh Nghĩa về hồ sơ năm đó, còn phải cố gắng giả bộ như đang học hỏi, đừng để lộ manh mối."
"Biết mà."
"Hiện tại còn chưa biết luật sư Lý Minh Nghĩa có biết ẩn tình năm đó hay không, tôi sẽ đọc tâm tư của hắn rồi nhắc nhở cô, nhưng vẫn nên cẩn thận tránh để lại hoạ ngầm."
"Ừm."
Toàn bộ buổi sáng Tô Mạt Mạt đều làm theo yêu cầu của Lãng Tinh Thần, tận đến giữa trưa đồng nghiệp lục tục rời đi ăn cơm, Lý Minh Nghĩa cũng cầm theo áo khoác ra khỏi văn phòng, Tô Mạt Mạt đi lên đón.
"Lý luật sư."
"Tiểu Tô, chuyện hôm qua cám ơn cô!"
"Không khách khí, Lý luật sư, tôi có thể đọc hồ sơ vụ án đó không?"
Lý Minh Nghĩa nhăn mày, hỏi: "Bán án cũ đó cô xem làm gì?"
"Trước đây ở trường tôi chưa tiếp xúc qua mấy trường hợp này, nên muốn trao dồi thêm chút."
Lý Minh Nghĩa nghĩ nghĩ, cảm thấy Tô Mạt Mạt cũng từng giúp mình, nói: "Chắc ở trong kho hồ sơ, tôi viết cho cô một bản yêu cầu cô đưa cho tiểu Ngô ở phòng hồ sơ, nhờ người tìm giúp cô."
"Cám ơn Lý luật sư!"
Lý Minh Nghĩa viết xong bản yêu cầu đưa cho Tô Mạt Mạt liền rời đi, Tô Mạt Mạt mặc niệm nói: "Lý luật sư có vấn đề gì không?"
"Không có, hắn cũng không biết anh Trương bị oan."
Tô Mạt Mạt thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi."
Buổi chiều Tô Mạt Mạt và tiểu Ngô phòng hồ sơ mất hai tiếng mới tìm được hồ sơ năm đó, cũng may luật sở có ba mươi năm lịch sử, bảo quản hồ sơ cũng rất chuyên nghiệp.
Tuy rằng được bảo quản trong túi nhưng bởi vì đã mười lăm năm nên tư liệu đều ố vàng, chất giấy cũng giòn hơn.
Sau khi được phóng hồ sơ cho phép, Tô Mạt Mạt sao lưu lại toàn bộ hồ sơ, trả tư liệu gốc về cho tiểu Ngô.
Trở lại bàn làm việc, Tô Mạt Mạt và Lãng Tinh Thần cùng nhau lật xem hồ sơ năm đó.
Toàn bộ ghi chép trong án kiện giống ý đúc giấc mơ cửa Tô Mạt Mạt, nhưng Tô Mạt Mạt tìm được hai loại khả năng có thể lật lại vụ án.
Một là khẩu cung năm đó của anh Trương, hắn kiên trì nói mình là tự vệ cầm gậy múa lung tung, đúng thật là có đánh trúng người nhưng gậy cũng lập tức bị người đoạt đi.
Ngoại trừ người chết, có tổng cộng bốn nhân chứng mục kích, bọn họ đều là học sinh của trường, khẩu cung bốn người đều cực kỳ nhất trí, nói anh Trương liên tục cầm gậy đánh vào đầu người bị hại, bọn họ phải kéo người ra.
Trong khẩu cung của anh Trương, hắn nói là bị năm người vây đánh, còn khẩu cung của bọn người kia thì nói anh Trương và người bị hại đánh nhau, bốn người bọn họ chỉ là người can ngăn
Tô Mạt Mạt tìm được ảnh chụp của người chết, tuy rằng cao ráo nhưng lúc đó chỉ là trẻ vị thành niên, nếu so sức lực thì kém xa anh Trương, không có khả năng bức anh Trương phải dùng gậy để tự vệ.
Điểm đáng nghi thứ hai,pháp y giám định được trên đầu người bị hại có nhiều vết thương, nhưng chỉ có một điểm trí mạng,hung khí được cho là một cây gậy chắc ruột, sau đó được xác định là gậy tự vệ của anh Trương.
Nhưng ở trong mơ, Tô Mạt Mạt rõ ràng thấy được gậy tự vệ sau khi bị đoạt thì bị người đá ra xa, nhưng cảnh sát lại tìm được nó nằm trong thùng rác cách trường học không xa, vân tay trên đó cũng bị lau sạch, chỉ còn lưu lại DNA của người bị hại, nhưng số được đánh trên gậy tự vệ chứng mình nó là của anh Trương.
Kiểm sát viên cũng dựa vào chứng cứ này nói anh Trương cố ý giấu giếm hung khí, không phải phòng vệ mà là cố ý giết người.
Nhưng vần đề là, vết máu trên cây gậy rất rõ ràng, không có dấu hiệu bị lau qua, thậm chí tồn tại khả năng là có người cố ý giữ lại hãm hại anh Trương.
Anh Trương là một người trưởng thành tâm trí thành thục, nếu thông minh đến mức có thể lau sạch vân tay thì sao có thể bỏ qua vết máu?
Tô Mạt Mạt xem qua biện giải của Lý Minh Nghĩa, Lý luật sư cũng đưa ra nghi ngờ này với toà án nhưng kiểm sát viên lại nói Lý Minh Nghĩa suy đoán chủ quan, nói anh Trương do giết người nên tâm lý hoảng loạn, hơn nữa lúc đó trời tối mắt mờ nên mới phạm phải sơ hở xem nhẹ vết máu.
Gậy tự vệ là của anh Trương, anh Trương cũng thừa nhận mình từng đánh vào đầu người bị hại, còn cố bốn vị nhân chứng mục kích chứng thực, pháp y cũng xác định vết thương trí mạng là do gậy tự vệ gây ra, từ góc độ đến dùng lực đều trùng khớp, chứng cứ vô cùng xác thực.
Nhiều lần lên toà thẩm vấn, anh Trương đều không đưa ra được chứng cứ có lợi, cuối cùng bị phán tử hình, thời gian