Editor: Thiên Vi
“Tôi nhớ ra rồi! Cô gái kia không phải là cô gái lái xe hôm ấy ư, nhanh như vậy Tam ca đã dụ dỗ được người ta rồi à.”
Chuột trêu ghẹo nói, nhìn Cố Tần bằng ánh mắt đầy ranh mãnh.
Cố Tần liếc mắt nhìn cậu ta, nói:
“Cái gì gọi là dụ dỗ? Chúng tôi là hàng xóm.”
“Không được mấy ngày đã chạy sang nhà người ta rồi, còn nói là không muốn dụ dỗ người ta? Em cũng không tin với tính cách của anh sẽ làm ra loại chuyện quên mang chìa khóa này.”
Tay rót nước của Cố Tần hơi dừng lại :
“Hoàn toàn chính xác, tôi đã quên.”
Mấy người kia nhếch miệng, trên mặt tràn đầy không tin.
Cố Tần thoải mái nói sang chuyện khác:
“Sớm như vậy đã qua chỗ tôi làm gì vậy?”
“Nghe huấn luyện viên nói anh muốn trở về đội?”
“Ừ.”
Cố Tần gật đầu :
“Huấn luyện viên nói có thể trở về đội với thân phận là người mới.”
“Nói cũng đúng, nếu thật sự kéo dài ba tháng, bị lạnh nhạt thì phải làm sao bây giờ.”
Vận động viên như bọn họ, sợ nhất chính là phải dừng lại, một khi ngượng tay, cái cảm giác kia thật sự là không tốt.
“Kỳ thật chúng em chỉ đi ngang qua sau đó muốn vào nhìn anh một chút, thuận tiện nhắc nhở anh đừng quên đến dự tiệc sinh nhật của Tam Mộc tối nay.”
Mấy người đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Cố Tần:
“Chúng em đi về đã, buổi tối gặp.”
Cố Tần tiễn mấy người ra cửa, lúc trở về, chợt nghe thấy đối diện truyền đến động tĩnh rất nhỏ.
Tay đang đóng cửa của Cố Tần dừng lại, hai mắt không khỏi giương lên nhìn lại.
Dư Niệm thay đổi một thân quần áo nghiêm túc, trang điểm tinh xảo, trên tay cầm cái túi xách đang muốn khóa cửa.
“Đi làm?”
Vốn Dư Niệm còn sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười với Cố Tần:
“Ừ.”
Trầm mặc trong chốc lát, Cố Tần nhẹ giọng nói:
“Trên đường cẩn thận.”
Chỉ bốn chữ đơn giản, lại khiến cho gò má của Dư Niệm đỏ lên.
Cô không nói chuyện, vội vàng nhấn nút thang máy đi xuống.
Cố Tần khép cửa lại, ánh dương tự to len lỏi vào từ cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ là bầu trời xanh thẳm không một áng mây. Nhớ lại gương mặt phình lên tràn ngập cảm xúc của Dư Niệm, Cố Tần thấy hơi buồn cười, cô gái kia thật đúng là dễ thẹn thùng.
*****
Có thể nguyên nhân được gặp Cố Tần, cho nên tâm tình của Dư Niệm rất tốt.
Đi vào đài truyền hình, Dư Niệm bắt tay vào chuẩn bị cho một ngày làm việc.
Hiện tại chuyên mục kịch trường (nhà hát, ở đây chắc là phát các bài hát) dành cho trẻ em chỉ có hai người dẫn chương trình, một người là Dư Niệm, một người khác đang hợp tác với cô là một người mới tên là Triệu An An.
Chân trước Dư Niệm vừa vào cửa, chân sau Triệu An An đã đuổi kịp rồi.
“Thiếu chút nữa thì muộn.”
Triệu An An vỗ ngực ʘʘ, trong lòng còn thấy sợ hãi.
Dư Niệm cười cười, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ:
“Mới qua năm phút đồng hồ, sự thật là cô đến muộn.”
“Ngày hôm qua tôi ghi chép tiết mục đến 12 giờ đêm, cô không biết, đến bây giờ tôi vẫn còn triệu chứng hạ đường huyết.”
Triệu An An bất mãn phàn nàn nói:
“Cô nói xem tại sao cấp trên lại không phân người xuống cho chúng ta ah, nếu còn tiếp tục như vậy… Tôi thật sợ mình kiên trì không nổi.”
Dư Niệm đẩy bờ vai của cô ấy, thấp giọng nói:
“Nhỏ giọng một chút, đừng để cho người khác nghe thấy. Cái kịch trường này của chúng ta tỉ lệ thu xem vốn không cao, chỉ là hạng gân gà*, đi thì đáng tiếc, bố trí thêm người lại ngại lãng phí nhân lực cùng tài nguyên, chỉ có thể chèn ép người mới chúng ta.”
(Gân gà*: ăn thì vô vị, vứt thì tiếc, ví với những việc làm vô bổ, không mang lại lợi ích gì)
Triệu An An nhếch miệng, cảm thấy Dư Niệm nói rất có lý. Như cái chuyên mục này của bọn họ, người thì thiếu, làm lại nhiều, bên cạnh đó nếu chuyên mục khác thiếu người các cô còn phải đi qua hỗ trợ làm người giúp việc, thật sự là ăn cơm một người, làm việc của bốn người.
“Tôi đi thu thập đồ đạc ngày hôm qua trước đã, giữa trưa còn đi ăn bánh?”
“Tốt.”
Dư Niệm gật đầu, nhưng vào lúc này, Triệu An An giơ tay đẩy cô, ra hiệu cho Dư Niệm nhìn sang phía bên trái.
“Dư Niệm.”
Bên tai truyền đến một giọng nói nữ tính êm ái, giày cao gót đạp trên mặt đất không nhanh không chậm. Người phụ nữ một đầu tóc dài đen nhánh, ngũ quan xinh đẹp, nụ cười tươi tắn dịu dàng.
Dư Niệm ngơ ngác một chút, vội vàng chào hỏi đối phương:
“Trợ lý Tôn.”
Trong đài truyền hình Tôn Mạn Tư là trợ lý bên người của chị Lưu, tuy cùng làm trong một cái đài truyền hình, nhưng bình thường lại ít tiếp xúc, hôm nay tại sao cũng tới?
“Là như thế này, lúc nữa tôi có việc phải đi ra ngoài. Đợi đến buổi trưa, cô có thể giúp tôi đem kịch bản phỏng vấn này cho chị Lưu không?”
Dư Niệm nhíu mày, trong lòng có chút không vui:
“Cô không thể trực tiếp đưa đến cho chị Lưu sao?”
Tôn Mạn Tư còn không biết xấu hổ nói:
“Chị Lưu còn chưa tới, những người khác đều đang bận, chỉ là chuyện tiện tay mà thôi, cho nên…”
Mọi người đều nói đến nước này rồi, nếu còn cự tuyệt sợ là sẽ không thể nói nổi rồi.
Dư Niệm giơ tay cầm lấy, đặt một bên ở trên bàn:
“Tốt, Đợi chị Lưu tới tôi sẽ đưa cho chị ấy.”
“Làm phiền cô rồi.”
Tôn Mạn Tư nở nụ cười cảm kích với cô:
“Đợi lần sau tôi mời cô ăn cơm, tôi đi trước.”
Tôn Mạn Tư phất phất tay với cô, xoay người đi mất.
Người vừa mới đi, Triệu An An thò đầu ra dò xét.
“Nghe nói Tôn Mạn Tư là người tâm cao khí ngạo, tôi lại cảm thấy tính nết coi như cũng được ah.”
Dư Niệm gõ đầu Triệu An An, nói:
“Mọi chuyện đừng nhìn mặt ngoài.”
*****
Ăn xong cơm trưa, Dư Niệm đem tập văn kiện đưa cho Lưu Viện.
Lưu Viện đang đối diện với tấm gương trang điểm, chị ta là một người mạnh mẽ, nhìn thấy Dư Niệm đi đến, con mắt Lưu Viện nhàn nhạt đảo qua, sau đó thu lại rất nhanh.
“Chị Lưu, Tôn trợ lý bảo tôi đưa cái này cho chị.”
Dư Niệm cung kính đặt bản nội dung phỏng vấn lên trên bàn, lại lẳng lặng đánh giá Lưu Viện.
Lưu Viện 23 tuổi đi vào làm trong đài truyền hình, cho tới ngày hôm nay mới hai mươi năm, rất được hoan nghênh ở chỗ chủ trì nghệ thuật tổng hợp gì đó, về sau đài truyền hình còn cố ý đặt theo yêu cầu của chị ta một tiết mục thăm hỏi của minh tinh là “Lưu viện có duyên” hỗ trợ qua lại lẫn nhau.
“Cháu nhỏ nói với tôi, làm phiền cô rồi.”
“Không cần khách khí, không có việc gì tôi đi trước.”
Lưu Viện gật đầu, không nhìn cô nữa.
Ra khỏi phòng hóa trang, Dư Niệm không khỏi thở phào một hơi, trong lòng cảm thán trên người chị ta có khí chất không tầm thường.
*****
Sau khi ghi hình trực tiếp xong đã là 7:30 tối, Dư Niệm rời khỏi phòng ghi hình, vừa mới thay quần áo rồi chuẩn bị đi về, cô liền bị cản lại.
“Dư Niệm, Phó tổng giám đốc muốn gặp cô.”
Phó tổng giám đốc?
Dư Niệm sững sờ một lúc, vội vàng kéo đối phương lại:
“Anh có biết muốn gặp tôi làm cái gì không?”
Anh ta liếc mắt lườm Dư Niệm, khẽ lắc đầu nói:
“Không rõ ràng lắm, nhưng chị Lưu cũng ở đó.”
Chị Lưu cũng ở đó?
Nói như vậy, trong lòng Dư Niệm không chắc lắm.
Mang tâm tình thấp thỏm không yên, Dư Niệm đẩy cánh cửa bằng thủy tinh phòng họp ra.
Vừa vào cửa, Dư Niệm liền chống lại ánh mắt của Tôn Mạn Tư, lại chuyển mắt, nhìn thấy Lưu Viện với vẻ mặt đạm mạc đang ngồi ở giữa cùng với Phó tổng giám đốc của đài truyền hình tên là Thôi Đông.
“Chào phó tổng giám đốc Thôi, chào chị Lưu.”
Dư Niệm đứng trước mặt hai người, vô cùng quy củ.
“Tôi hỏi cô.”
Thôi Đông ngẩng đầu nhìn về phía Dư Niệm:
“Kịch bản hôm nay của chị Lưu là cô chuẩn bị hay sao?”
Trong lòng Dư niệm lộp bộp một cái, cô không khỏi nhìn về phía Tôn Mạn Tư, lại phát hiện ánh mắt của đối phương không nhìn mình, Dư Niệm nhíu nhíu mày:
“Không phải tôi. Là trợ lý Tôn đưa cho tôi, cô ấy nói có việc, nhờ tôi chuyển giao cho chị Lưu.”
“Chính cô xem đi.”
Phó tổng giám đốc “BA~” một tiếng đem văn kiện ném tới trước mặt Dư Niệm.
Dư Niệm không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, cô đi lên cầm lấy tập văn kiện, lật ra. Lúc nhìn thấy nội dung bên trong, toàn bộ phía sau lưng Dư Niệm đều cứng lại.
Nội dung bên trong kịch bản của người dẫn chương trình kia…. Là tiết mục ngày hôm qua của cô.
Trong cổ Dư Niệm khô khốc, há to miệng, cả buổi không phát ra một chút âm thanh.
Tôn Mạn Tư liếc mắt nhìn cô một cái, yếu ớt mở miệng, trong giọng nói tràn đầy trách cứ:
“Tôi đem chuyện quan trọng như vậy giao cho cô, thế nhưng… Tại sao cô lại sơ ý chủ quan như vậy ah.”
“Dư Niệm, tiết mục của chị Lưu đều là trực tiếp. Cô có biết, tiết mục hôm nay có mời khách quý rất quan trọng hay không. Nếu không phải chị Lưu còn nhớ rõ nội dung cuộc phỏng vấn, tiết mục hôm nay xong việc như thế nào?!”
Tay Dư Niệm rất nhanh nắm thành nắm đấm, hai mắt rủ xuống không nói gì.
Cô có thể khẳng định, cô bị Tôn Mạn Tư hãm hại.
Lúc ấy Tôn Mạn Tư đưa nội dung kịch bản cho cô, cô không xem qua, lúc này kịch bản chỗ Lưu Viện vừa vặn lại là nội dung tiết mục ngày hôm qua của cô, như vậy Lưu Viện cùng Phó tổng giám đốc sẽ nhận định là cô sơ ý chủ quan không cẩn thận.
Dư Niệm có chút không cam lòng trên lưng vác nồi, cô hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói:
“Tôi không có lầm, lúc ấy trợ lý Tôn đưa cho tôi đúng là cái này, nếu quả thật là do tôi không cẩn thận cầm nhầm, như vậy kịch bản giao cho chị Lưu chắc chắn vẫn còn ở chỗ của tôi.”
“Ý của cô là tôi hãm hại cô~?”
Tôn Mạn Tư mím môi, gương mặt tràn đầy ủy khuất.
Phó tổng giám đốc không nói chuyện, gương mặt có chút âm trầm. Ngay cả đầu lông mày của Lưu Viện cũng phải hơi nhíu.
Cầm lấy, Phó tổng giám đốc đem một tập văn kiện khác ném tới.
“Lúc phát hiện ra