Nhiệt độ dần dần tăng lên, vừa nãy còn lạc tịch* hiện tại đường đi đã có không ít người.
(Lạc tịch* Chính mình vận dụng, ý tứ là cô đơn tiêu tịch. Ở đây có nghĩa là chị Niệm mới còn 1 mình, chỉ được 1 lúc đã có rất nhiều người,chị không còn 1 mình nữa)
Chú Lý nhìn Dư Niệm ở trước mặt, lớp học, hơi thở dài:
“Tôi còn phải đi đón Dư tổng, chắc phải đi trước rồi.”
“Ừ, chú Lý đi thong thả.”
Chú Lý nhẹ nhàng sờ đầu Dư Niệm, ôn nhu nói:
“Vậy cô cũng chiếu cố chính mình thật tốt.”
“Tốt.”
Dư Niệm tránh ra bên cạnh nhường một con đường, đưa mắt nhìn xe dần dần đi mất.
Dư Niệm thở hắt ra một hơi, cầm cái túi xoay người đi vào cư xá, cô xem ngày, cách sinh nhật cha Dư còn có nửa tháng.
Cấp ba năm đó, Dư Niệm được cha đón về nhà họ Dư, khi đó cha Dư đã lập gia đình, hơn nữa còn có một đứa con gái nhu thuận đáng yêu. Dư Niệm chuyển đến cũng có chút không ra làm sao cả. Sau khi lên đại học, gần như Dư Niệm rất ít về nhà, sợ quấy rầy đến cha, càng sợ khiến mẹ kế của cô khó chịu.
Theo lý thuyết sinh nhật của cha, không có đạo lý không về nhà. Nhưng chỉ cần cô xuất hiện, không hiểu sao không khí sẽ lâm vào xấu hổ, Dư Niệm không được tự nhiên, bọn họ cũng không được tự nhiên.
Dư Niệm mấp máy môi, cất điện thoại di động vào trong túi, đi vào thang máy.
Đợi khi cô về nhà, Dư Niệm mới phát hiện mình quên mua đồ ăn sáng.
Cố Tần vừa để điện thoại xuống, chắc là vừa nói chuyện với đồng đội.
Dư Niệm đưa cái túi trên tay tới:
“Cái này cho anh.”
Cố Tần nhìn về phía cô, bàn tay thon dài tự nhiên cầm lấy, đầu ngón tay ấm áp của anh và cô chạm nhau, giống như bị điện giật, Dư Niệm vội vàng thu tay về.
“Đây là cái gì?”
“Quần áo.”
Cố Tần liếc mắt nhìn cô một cái, ở trước mặt cô lấy quần áo từ bên trong ra.
Màu đen của T-shirt cùng với quần thường, đồng thời, còn mang ra cả một chiếc quần lót tứ giác màu xanh.
Chiếc quần lót tứ giác kia. Lẳng lặng nằm yên trên sàn nhà, đôi mắt hạnh của Dư Niệm trừng lớn, gương mặt vô cùng kinh ngạc. Hai mắt Cố Tần có ánh sáng lóe lên, cúi người nhặt chiếc quần lót kia lên.
“Cho tôi à?”
Cố Tần bình tĩnh tự nhiên, trên mặt không lộ ra một chút cảm xúc.
“Không phải!”
Dư Niệm vội vàng phủ nhận.
Cố Tần khiêu mi, tay vẫn cầm chiếc quần lót kia, giọng nói hơi có vẻ ranh mãnh:
“Không phải cho tôi sao?”
Hô hấp Dư Niệm cứng lại, đỏ mặt nhẹ gật đầu:
“Đưa cho anh…”
Cô nói lí nhí như tiếng muỗi kêu, nghe không quá rõ.
Cố Tần nhìn gương mặt đỏ như sắp rỉ máu kia, không khỏi khẽ cười một cái, không đùa cô nữa.
“Tôi đi lên thay quần áo.”
“Ừ…”
Dư Niệm có chút xấu hổ, cô chỉ muốn chú Lý mua một bộ quần áo để thay bộ quần đồ thể thao kia, tại sao lại mua cả quần lót chứ. Khẳng định Cố Tần sẽ cho rằng cô có dụng tâm kín đáo.
Cố Tần thay quần áo bằng tốc độ rất nhanh, không được một lúc đã đi ra. Quần áo rất vừa người, màu đen càng tôn lên thân hình rắn chắc thon dài của anh, khí chất cao quý lạnh lùng.
Cố Tần sửa lại nếp uốn rất nhỏ trên quần áo:
“Hơi nhỏ một chút.”
“À?”
Dư niệm nhìn Cố Tần từ trên xuống dưới:
“Nhìn rất vừa ah, tôi dựa theo số đo của anh rồi mua đấy, không có khả năng nhỏ hơn.”
Cố Tần chợt nhìn về phía cô, hai mắt phát ra ánh sáng sáng quắc.
Bỗng nhiên Dư Niệm như nghĩ đến cái gì, hai mắt mở to nhìn anh, cổ họng nghẹn một cục, một cỗ nhiệt nóng từ lòng bàn chân chậm rãi dâng lên, dần dần lan ra toàn cơ thể.
“Tôi… Vừa rồi tôi quên mua đồ ăn sáng rồi, hiện tại tôi đi mua.”
“Không cần.”
Cố Tần gọi cô lại, xoay người mở tủ lạnh ra:
“Tôi thấy nơi này của cô có không ít đồ ăn, làm chút gì ăn là được.”
Nam thần… Nấu cơm?
Dư Niệm che ngực, bên môi không khỏi lộ ra một nụ cười nhợt nhạt.
“Cần tôi hỗ trợ không?”
“Không cần.”
Cố Tần lấy hai quả trứng gà cùng thịt lợn muối xông khói ra:
“Cô cứ nghỉ ngơi là được.”
Đương nhiên Dư Niệm sẽ không thật sự nghỉ ngơi, phòng bếp vừa vặn nối với quầy bar, cô ngồi trước quầy bar, ánh mắt không tự chủ được di động theo thân ảnh của anh.
Phòng bếp nhà cô không nhỏ, nhưng có lẽ Cố Tần rất cao lớn, cho nên lúc này phòng bếp có vẻ hơi chật hẹp.
Châm lửa, đổ dầu, lúc dầu nóng, Cố Tần đập trứng gà bỏ vào. Anh làm một loạt động tác thuộn buồm xuôi gió.
“Anh thường xuyên nấu cơm à?”
“Không thường xuyên. Bình thường huấn luyện, làm sao có thời gian xuống bếp.”
Nói cũng đúng.
Dư Niệm vuốt vuốt lỗ tai nóng lên, thật nóng, cô hỏi một vấn đề thật ngốc.
Cố Tần còn nói:
“Nhưng cũng có ngoại lệ.”
“Ngoại lệ?”
Dư Niệm ngẩng đầu, chống lại ánh mắt của Cố Tần.
Ánh mắt của anh ngày thường vô cùng đẹp mắt, hai mí mắt đen láy, lông mi vừa dài vừa đen không cong vút lên, mà hơi rủ xuống, lộ ra chút lười biếng cao quý lạnh lùng. Lúc anh nhìn về phía cô, trong mắt hình như phát ra ánh sáng, sáng ngời nóng rực bức người.
Cố Tần không nói chuyện, hai mắt phát ra ánh sáng nhàn nhạt, lấy trứng tráng ra khỏi chảo.
Dư Niệm nhìn đến ngây người, nhưng vào lúc này, cô nghe thấy từ bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, chẳng qua là không phải gõ cửa nhà cô.
“Hình như là gọi anh, có phải là đồng đội của anh hay không?”
“Có khả năng a.”
“Tôi đi xem.”
Dư Niệm chạy ra mở cửa, cánh cửa đối diện kia có ba thanh niên đang đứng. Họ mặc quần áo giống nhau đều là đồng phục của đội bóng, lúc này đang không ngừng ấn chuông cửa nhà Cố Tần.
“Anh Cố có phải vẫn còn ngủ hay không?”
“Không có khả năng.”
Đối phương nói :
“Bình thường năm giờ rưỡi anh ấy đã dậy rồi.”
“Vậy… Không ở nhà?”
Hứa Hải Xuyên liếc mắt lườm Đông Tử, nói:
“Không ở nhà thì ở nơi nào? Chẳng lẽ là nhà bên cạnh?”
Dư Niệm nghe được kha khá, phỏng đoán chắc đây là đồng đội của Cố Tần.
Cô yếu ớt gõ cửa phòng, nhỏ giọng mở miệng:
“Cái kia…”
Ba người kia đồng thời quay đầu lại, trên mặt là biểu tình giống nhau.
Khiếp sợ.
“Cố Tần đang ở nhà tôi.”
Lúc này không phải là chấn kinh nữa, mà là không thể tin giống như gặp quỷ.
“Thật đúng là… đang ở nhà bên cạnh ah.” Hứa Hải Xuyên ngơ ngác nói.
Ba người Chuột, Đông Tử, Hứa Hải Xuyên ngoan ngoãn đi theo Dư Niệm vào cửa. Đi vào nhà của một cô gái xa lạ, bọn họ cũng không dám làm ầm ĩ, tự mình ngồi ở trên ghế sa lon, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, còn không dám thở mạnh.
Dư Niệm rót ba chén nước đưa lên trước, ba người cầm lấy, liên tục nói lời cảm ơn.
Tuy được gặp những thành viên khác của đội tuyển quốc gia, Dư Niệm lại cảm thấy… Rất bình tĩnh. Dù sao cô vừa trải qua một đêm với Cố Tần, hiện tại đã không có gì có thể khiến cô cảm thấy khiếp sợ nữa.
Ngược lại là ba người kia, từ lúc vào cửa đến bây giờ vẫn một mực bảo trì trạng thái mất hồn mất vía.
Ánh mắt của Đông Tử rơi vào trên người Cố Tần đang ở trong phòng bếp, nói:
“Tam ca đang nấu cơm ah…”
“Đúng vậy a.”
Chuột đáp lời:
“Vậy mà Tam ca lại nấu cơm ah…”
Nói xong, hai ánh mắt liền rơi vào trên người của Dư Niệm.
Dư Niệm không rõ ràng cho lắm hai mắt mở to:
“Làm sao vậy?”
Nghiêm chỉnh lắc