Editor:Thiên Vi
Cảnh ban đêm im ắng, quầng sáng từ ngọn đèn mờ ảo bao trọn cả căn phòng khiến căn phòng trở nên ấm áp hơn hẳn.
Cố Tần cẩn thận kéo chăn lên, Dư Niệm vẫn đang say giấc, anh cẩn thận giơ tay lên, nhẹ nhàng phác họa hàng mi dài đang khép chặt cùng gương mặt của cô. Hô hấp của cô yên ổn và ấm áp, Cố Tần đùa nghịch ngón tay của cô, ngón tay Dư Niệm vô cùng nhỏ, xương tay mềm mại, đặt trong lòng bàn tay chỉ nhỏ bé một góc.
Cố Tần cầm tay cô đặt lên môi của mình rồi hôn, ngay sau đó xuống giường nhặt chiếc áo rơi trên mặt đất. Cố Tần lấy một cái hộp hình trái tim ở trong túi áo ra, anh mở hộp, bên trong là một chiếc nhẫn bằng bạc lặng lẽ nằm im, dưới ánh đèn, nó tỏa ra ánh sáng nhạt.
Mắt Cố Tần nhìn Dư Niệm nằm trên giường, sau đó lấy chiếc nhẫn ra, cẩn thận từng li từng tí đeo vào ngón áp út của cô.
Chiếc nhẫn tinh xảo càng tôn lên màu da trắng nõn của cô. Cố Tần thoả mãn nở nụ cười, nằm lên giường ôm Dư Niệm vào trong lòng, sau đó nhắm mắt lại.
*****
Dư Niệm quá mỏi và mệt, đợi mặt trời lên cao, cô mới mơ mơ màng màng mở mắt, cơ thể có chút đau nhức, thắt lưng đang bị bàn tay to lớn của người đàn ông nào đó giam cầm chặt chẽ, cô xoay người, chỉ một động tác nhỏ này ngay lập tức đã đánh thức người đàn ông đang nằm bên cạnh.
Mơ mơ màng màng Dư Niệm bị anh xoay người đặt dưới thân, nửa mê nửa tỉnh, Dư Niệm mặc kệ anh loay hoay.
Đợi cô hoàn toàn tỉnh lại thì kim đồng hồ đã chỉ đúng chín giờ, Dư Niệm vừa nghiêng đầu, liền nhìn thấy Cố Tần đang lau người cho cô. Cô mờ mịt nhìn Cố Tần, im lặng một lúc, sau đó mới nhớ lại toàn bộ ký ức tối hôm qua rồi mới tỉnh hẳn.
Dư Niệm chớp mắt mấy cái, đôi má nhuộm lên màu hồng phấn.
“Buổi sáng tốt lành.”
Cố Tần đặt khăn mặt sang một bên, nhìn Dư Niệm nói chuyện với cô.
“Chào buổi sáng… Buổi sáng tốt lành.”
Giọng nói của cô hơi khàn khàn, yết hầu cũng khô khốc vô cùng khó chịu. Dư Niệm giơ tay nhéo nhéo cuống họng, ngay sau đó liền nhìn thấy trên ngón áp út có nhiều hơn một chiếc nhẫn.
Dư Niệm kinh ngạc nhìn tay mình, ngay sau đó ánh mắt liền rơi vào trên mặt của Cố Tần.
Cố Tần ngồi cạnh giường, trên khuôn mặt tuấn mỹ treo nụ cười nhàn nhạt.
“Thích không?”
“Lúc nào đeo lên vậy?”
Dư Niệm xoay chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út kia, đuôi mắt khẽ cong.
Cố Tần nhướn mày, nói:
“Tối hôm qua.”
“Tại sao em lại không biết?”
Cố Tần không nói chuyện, ánh mắt nhìn Dư Niệm tràn đầy ý vị thâm trường.
Trong đầu lại hiện ra hình ảnh tối hôm qua, cô lập tức hiểu. Dư Niệm ho nhẹ một tiếng, kéo chăn quấn chặt người mình lại, sau đó là dịch ra xa. Nhìn vành tai đỏ ửng của cô, Cố Tần không khỏi cười ra tiếng.
“Lúc nữa muốn ăn cái gì? Anh đi mua.”
“Tùy tiện.”
“Được, vậy bây giờ anh đi mua, em mệt mỏi cứ ngủ tiếp đi.”
“Vâng.”
Dư Niệm gật đầu, nằm lên giường một lần nữa.
“Cố Tần mở tủ quần áo ra, tùy tiện tìm một bộ quần áo rồi mặc vào, lúc gần đi đột nhiên anh quay lại, xoay người hôn lên trán của Dư Niệm rồi nói:
“Sáng sớm tốt lành.”
Đây là… Nụ hôn tốt lành sáng sớm?
Đầu óc Dư Niệm không theo kịp tiết tấu của anh.
“Anh đi nha.”
Cố Tần nhéo nhéo khuôn mặt của cô, xoay người rời đi.
*****
Cố Tần đi rồi, Dư Niệm mới từ trên giường bò xuống, cô nhặt quần áo rơi đầy trên mặt đất rồi mặc vào, sửa sang lại ga giường thật gọn gàng rồi mới đi xuống lầu.
Ngoài cửa sổ thời tiết có chút u ám, chậu hoa nhỏ đặt trên bệ cửa sổ đã nở một bông hoa màu tím rực rỡ, Dư Niệm đi lên, giơ tay chạm vào bông hoa kia, ngay sau đó lại chạm vào chiếc nhẫn đeo trên ngón tay mình. Dư Niệm xoa xoa đầu, trong nháy mắt, đột nhiên cô sinh ra một loại ảo giác không chân thực.
Không phải là mộng chứ?
Dư Niệm véo mặt mình một cái, hơi đau. Chuyện này nói rõ đây không phải mà mộng.
Trước đây Dư Niệm chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ không chút do dự phó thác mình cho một người đàn ông, nhưng nếu đối phương là Cố Tần…, hình như cô… Thật sự là không thể nghĩ được chuyện gì nha.
Dư Niệm dùng ánh mắt còn lại liếc nhìn gương mặt của mình phản chiếu trong kính cửa sổ, cô gái bên trong đang cười, từ lông mày cho đến ánh mắt đều tràn đầy hạnh phúc ngọt ngào.
Có chút ngốc.
Dư Niệm vỗ vỗ mặt, vội vàng thu hồi nụ cười.
Ngu hơn rồi.
Cô “Phụt” một tiếng, bật cười.
“Dư Niệm, ăn cơm thôi.”
Giọng nói Cố Tần đột nhiên truyền đến từ phía sau, người Dư Niệm cứng đờ, chậm rãi quay đầu.
Cố Tần đang bày biện bộ đồ ăn, cô xấu hổ nắm chặt góc áo, yếu ớt hỏi:
“Anh về lúc nào vậy?”
“Ừ…”
Cố Tần nhìn cô:
“Trước đó rất sớm, chẳng qua nhìn em chơi rất vui vẻ, cho nên không thể không biết xấu hổ đến quấy rầy em.”
Chơi rất vui vẻ.
Dư Niệm hơi quýnh 囧, chắc chắn cái bộ dáng ngu ngốc vừa rồi đã bị anh nhìn thấy hết.
“Hôm nay có đến đài truyền hình không?”
“Không cần, chủ nhật.”
Dư Niệm nói, cô cúi đầu không dám nhìn Cố Tần, nhưng không ngừng đút cháo vào trong miệng.
Cố Tần cầm một cốc nước, lười biếng dựa lưng vào ghế ngồi, híp nửa con mắt nhìn Dư Niệm. Thời gian dần trôi qua, gương mặt trong tầm mắt dần xuất hiện ý tứ xấu hổ.
Cuối cùng Dư Niệm cũng nhịn không được, ngẩng đầu lên nhìn Cố Tần:
“Anh không được nhìn chằm chằm em như vậy.”
“Vì sao lại không thể nhìn chằm chằm em?”
“Anh nhìn em, em sẽ xấu hổ.”
“À.” Cố Tần nhấp một ngụm nước, thản nhiên nói:
“Nhưng tại sao tối hôm qua lại không thấy xấu hổ?”
Hô hấp Dư Niệm cứng lại, chân để dưới bàn hung hăng đá vào bắp chân của anh một cái. Cố Tần sợ cô thật sự thẹn quá hoá giận, không dám đùa dai, chỉ nở nụ cười.
“Buổi tối anh lên xe.”
Chỉ mấy chữ, một lần nữa lại khiến cho tâm tình Dư Niệm như rơi vào đáy cốc. Cô cầm lấy thìa khuấy cháo trong bát. Dư Niệm rũ mắt, hàng lông mi nhẹ run rẩy, sau đó giương mắt lên, nhẹ nhàng nói:
“Là trực tiếp đi Liêu Thành sao?”
“Ừ, phải tham gia lễ khai mạc cùng buổi giao lưu với ký giả.”
Dư Niệm suy nghĩ mấy giây, bưng bát đi qua bàn, ngồi cạnh Cố Tần. Cô kéo ghế qua, gần như là không có khoảng cách với Cố Tần, suy tư một lúc, Dư Niệm nói:
“Ngồi xe nhiều không thoải mái, nếu không em giúp anh đặt vé máy bay vào sáng mai nhé.”
Dư Niệm tính toán cả những cái nhỏ nhặt.
Dư Niệm đầy cõi lòng chờ mong nhìn sườn mặt của Cố Tần, cô giơ tay giật giật tay áo của anh:
“Anh nói đi… anh Cố?”
Cố Tần nghiêm trang nói:
“Vậy em