“Người nào đó… Là ai?” Trong ánh mắt mong chờ của mọi người, Cố Tần trầm mặc nhìn máy quay phim một lúc, ngay sau đó nở nụ cười xấu xa:
“Không thể nói cho mọi người biết.”
Sớm biết Cố Tần sẽ không nói, nhưng phóng viên vẫn ẩn ẩn có chút thất lạc, cô không hỏi nhiều, đối diện với máy quay phim dựng lên một động tác các anh hãy cố gắng:
“Vậy thì hi vọng các anh sẽ đạt được thành tích tốt trong trận đấu tranh giải sắp diễn ra.”
“Cảm ơn.”
Phóng viên lại hỏi mấy vấn đề râu ria, Dư Niệm liền bắt đầu tính toán, lúc trước cô đã tính qua lộ trình rồi, mười một tháng chín đến mười bốn tháng chín sẽ là trận đấu của đôi nam nữ, trận đấu của Cố Tần ở phía sau, gần đây cô đều tăng ca để xử lý xong công việc trong tay. Cô muốn xem Cố Tần thi đấu đơn nam vào ngày 15.
Cô không lo chuyện vé vào cửa, bởi vì Cố Tần đã cho cô mấy vé hạng VIP.
Ngày mười bốn, Dư Niệm ngồi trên máy bay. Mất một giờ ngắn ngủi để đi từ Giang Thành đến Liêu Thành. Sau khi đến khách sạn đã đặt trước, Dư Niệm vuốt phẳng tấm vé rồi đặt trên bàn, mở cameras chụp lại sau đó là đăng lên Microblogging.
【 Người dẫn chương trình Dư Niệm: Đã đến. 】
Một giây sau khi đăng xong, vậy mà Cố Tần chọn thích bài viết của Dư Niệm.
Không phải anh luôn theo dõi Microblogging của cô chứ?
【 Là 33 không phải san san: Nhìn xem tôi thấy cái gì, nam thần chọn biểu tượng thích? 】
【 Đại Đầu đồ đồ: [ kinh hãi ] nam thần sẽ không kết giao với Nữ Thần thật chứ. 】
【 Lông quăn: có lẽ chỉ là… Tùy tiện thích thôi, dù sao người ta cũng từng quay phim với nhau.】
【 Bất như ngọc: Tôi cố ý theo dõi Microblogging của Nữ Thần, a phi! Chân ái nha! Chú ý nam thần ba năm liền, tất cả Microblogging của nam thần đều đăng bình luận. 】
【 Cô gái xinh đẹp đứng dưới bóng cây nhãn: Nói tóm lại là cố gắng thi đấu nhé! 】
【 Cây ngô lớn phấn hồng tuyết trắng: Kỳ thật đối với chuyện này rất hào hứng. 】
【 Koko* hoa hướng dương: cũng cảm thấy Manh Manh đát ~】
“…”
(Koko* : giống như âm thanh của một loại tiếng cười, thường được sử dụng trong giới trẻ Đài Loan, được coi là một loại ngôn ngữ trẻ.)
Trước khi Dư Niệm đăng lên Microblogging, bình luận nhiều lắm cũng chỉ mấy trăm người, nhưng một khi liên quan đến Cố Tần, vậy mà trong nháy lên hẳn ngàn người, có thể thấy được… Bạn trai của cô rất được hoan nghênh, Dư Niệm có chút tâm tư ông chủ nhỏ.
Trận đấu Cố Tần vào buổi trưa, Dư Niệm cầm vé đi vào nhà thi đấu, khu VIP ở vị trí hàng đầu tiên rất bắt mắt. Cô ngồi lên vị trí của mình, đội mũ lên, trên tay là lá cờ nhỏ đung đưa qua lại.
Nhân viên công tác đang dọn dẹp sân thi đấu, không nhìn thấy Cố Tần, phỏng đoán anh đang ở khu nghỉ ngơi phía sau sân thi đấu.
Dư Niệm lấy điện thoại di động ra gửi một tin nhắn cổ vũ cố gắng lên cho Cố Tần, lại nghiêm túc ngồi xuống. Nhưng tin nhắn vừa được gửi đi, điện thoại liền kêu lên.
“Ra phía sau sân thi đấu, đi từ lối thoát hiểm đi vào.”
Dư Niệm che loa ngoài của điện thoại, cô ngoảnh lại nhìn, ngồi ở khu VIP chính là một đám sắc nữ đều là fans hâm mộ, cô đoán bọn họ đến là để xem nam thần thi đấu. Dư Niệm khàn khàn nói vâng một một tiếng, đứng dậy cầm lấy túi xách cẩn thận đi ra ngoài.
Xuyên qua lối thoát hiểm đi vào phía sau sân thi đấu, Dư Niệm mở cửa ra, ngay sau đó liền nhìn thấy Cố Tần đứng ở hành lang.
Cố Tần mặc đồng phục của đội bóng, bên ngoài anh khoác chiếc áo khoác đen đỏ giao nhau rộng thùng thình, phía dưới mặc một chiếc quần đùi thể thao cùng màu và đôi giày cà chua trứng tráng rất quen mắt. Dư Niệm nhìn chằm chằm vào đôi giày kia một lúc, sau đó là nở nụ cười.
“Đến đây.” Cố Tần nhìn Dư Niệm rồi gọi cô.
Dư Niệm đi lên, vốn Cố Tần định giơ tay vỗ vỗ đầu của cô, nhưng sau đó lại cho tay vào túi quần rồi móc ra một viên kẹo đưa tới:
“Cho em.”
Dư Niệm cười dịu dàng cầm lấy viên kẹo, nói:
“Anh gọi em đến là để cho em ăn kẹo à?”
Cô xé lớp giấy bọc viên kẹo, nhét kẹo vào trong miệng, kết quả một giây sau, Cố Tần liền sáp lại, duỗi đầu lưỡi ra liếm một vòng quanh môi cô:
“Ngọt thật.”
Thoáng một cái mặt Dư Niệm liền đỏ bừng.
“Ô ô ô! Sắp bắt đầu trận đấu rồi đấy, Cố Tần anh không thể như vậy nha.”
Nhìn lại theo giọng nói, chẳng biết lúc nào, tất cả đồng đội của Cố Tần đã đi ra, đang đứng ở cửa ra vào nhìn bọn họ đầy tinh quái. Dư Niệm kéo góc áo của Cố Tần, xấu hổ trốn ở sau tấm lưng cao lớn của anh.
“Đừng trốn nữa, chị dâu đi ra để cho chúng em nhìn một cái.”
Xưng hô gọi chị dâu này càng khiến cho Dư Niệm thấy xấu hổ.
Chuột nghịch cây vợt bóng bàn trên tay, tràn đầy tinh nghịch đi qua, hơi tiếc nuối nói:
“Trước kia em còn muốn dụ dỗ chị dâu, kết quả là qua một thời gian chị dâu thuộc về Tam ca, thật đáng tiếc.”
Lời nói này quả thật muốn ăn đòn mà.
Những người khác ăn ý thối lui sang một bên, Cố Tần móc một quả bóng bàn từ trong túi quần ra, ném vào mặt của Chuột, quả bóng kia bay đi tạo thành một đường vòng cung ở trên không trung, vừa vặn đập trúng vào miệng của Chuột.
Chuột gào lên một tiếng, che miệng lại hai mắt lên án nhìn Cố Tần:
“Tam ca anh không thể làm như vậy, vừa nãy em chỉ nói đùa.”
Dư Niệm giật giật ống tay áo Cố Tần:
“Chút nữa mọi người còn phải thi đấu nữa, em về trước…”
Vừa mới chuẩn bị quay đầu rời đi, Cố Tần liền cầm cổ tay của Dư Niệm kéo cô lại, anh rũ mắt xuống nhìn Dư Niệm chăm chú, hỏi:
“Em xem trận đấu hôm nay chứ, có ở lại hết ngày mai không?”
Dư Niệm liếc nhìn đồng đội của anh, nói nhỏ:
“Hôm nay thôi… ngày kia phải thu tiết mục, hôm nay phải trở về để chuẩn bị.”
Sau nửa ngày im lặng, Cố Tần buông lỏng bàn tay nắm tay Dư Niệm ra:
“Vậy thì tốt, buổi tối đi thôi, anh tiễn em.”
Tại sao lại đột nhiên trở nên trẻ con như vậy.
Dư Niệm sờ má, nhẹ nhàng gật đầu, xoay người mở cửa, phất phất tay với Cố Tần:
“Em đi đây.”
“Ừ.”
Đưa mắt nhìn Dư Niệm đi mất, Cố Tần xoay người đi về phòng nghỉ.
Dư Niệm vừa đi ra ngoài, liền nhìn thấy hai nữ sinh đang đứng trừng mắt nhìn cô, ánh mắt kia khiến cho Dư Niệm có cảm giác không rét mà run, cô nhìn bọn họ nở nụ cười lịch sự, đi qua hai người rời đi. Nhưng Dư Niệm vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, không quay đầu lại, bước chân Dư Niệm nhanh hơn đi về vị trí của mình.
Trận đấu rất nhanh được bắt đầu, trận đầu đối thủ của Cố Tần là đội bóng của tỉnh, đối phương có gương mặt thư sinh, đoán là nhân vật mới. Đối mặt với Cố Tần hiển nhiên hắn gặp áp lực rất lớn, ngay lúc phát bóng đã thua một điểm.
Nếu so sánh giữa hai người, Cố Tần bình tĩnh hơn nhiều. Trận đấu bình thường tác phong của Cố Tần đều là tốc chiến tốc thắng, khí thế mãnh liệt. Nhưng hôm nay phương thức chơi bóng của anh thay đổi rõ ràng, lúc phát bóng hình như nhẹ nhàng hơn thì phải?
Hiển nhiên đối thủ bị Cố Tần không