Editor: Sasaswa
Hai người hôn rất sâu, răng môi dây dưa, lẫn lộn một luồng khí thuốc lá nồng nặc.
Thẩm Du Tu không thích người hút thuốc lắm, đặc biệt là người bên cạnh, Bùi Tự đã hút hết một nửa, lúc hôn lên không khỏi cảm thấy khó chịu.
Cậu cắn cắn môi dưới, ngón tay nhẹ nhàng nặng nề xoa tay hắn: "Ít hút thuốc."
Bùi Tự mặt lạnh nhìn cậu, hiểu sai ý, mang chút trào phúng mà nói: "Sợ một lát nữa bị lộ?"
Thẩm Du Tu sững sờ, rất nhanh không giấu được nụ cười đắc ý, thuận theo cánh tay nam nhân di chuyển xuống eo hắn: "Sợ a."
Âm thanh cậu từ từ biến thành khí âm, có chút nóng: "Vụng trộm trong thời gian hẹn hò là không có đạo đức."
Bùi Tự cằm vừa nhấc, giống như căn bản đối với những lời này thờ ơ không động lòng, nhưng hắn lại cúi đầu xuống, trong mắt bắt đầu lấp lánh nước, dục vọng thâm trầm phức tạp, phảng phất có thể hòa tan toàn bộ thế giới xung quanh của Thẩm Du Tu, làm cậu trở thành người nhất định phải ỷ lại vào loại chất lỏng này mới có thể duy trì vẻ đẹp ổn định lâu dài.
"Anh là đang giảng đạo đức?" Hắn nói, xoay tay nắm chặt cánh tay Thẩm Du Tu, kéo hắn đi về phía trước vài bước, đá văng cánh cửa không khóa trong căn phòng nhỏ hẹp, đem người đẩy mạnh, tiện tay khóa lại.
Nhà kho có một ít đồ vật chưa sử dụng, chen chúc, chật chội, không gian nhỏ bên trong tràn ngập mùi nước hoa được đặt làm riêng, Thẩm Du Tu bị hắn áp đến trên tường, chân thành mà nhận xét: "Rất thông thạo."
Bùi Tự hơi nhướng mày, không muốn cho cậu lên tiếng, có điểm thô bạo mà đem hai ngón tay luồn vào trong miệng Thẩm Du Tu.
Phương pháp này có điểm hạ lưu, lúc Thẩm Du Tu liếm thỉnh thoảng sẽ cảm thấy mình giống như một con chim oanh di chuyển ven đường, nhưng cậu giống như càng mê loạn, càng mất lý trí, nhiệt tình muốn thân cận, vì vậy liền thuận theo duỗi đầu lưỡi ra, chậm rãi lướt qua ngón tay, cho đến tận gốc rễ.
Bùi Tự không lên tiếng, nhìn hành động Thẩm Du Tu giống như chỉ xử lí văn kiện hoặc ước định chất lượng một phần báo cáo.
Người mới kĩ thuật đều không tốt, chất lượng cũng không tốt, nhưng nhà tuyển dụng cũng đã dao động, yêu cầu hắn cung cấp nhiều loại phục vụ hơn.
Bùi Tự nửa người trên cách Thẩm Du Tu mười mấy cm, nửa người dưới cùng chân thì áp hắn rất chặt.
Thẩm Du Tu không cần cúi đầu xem cũng cảm giác được một chút khác thường, đôi mắt liền bao hàm ý cười mà chớp chớp, tiện tay sờ soạng một cái.
"Tôi không thể đi quá lâu." Thẩm Du Tu lấy ngón tay hắn ra, hai phiến môi đỏ dính chút nước, ghé vào lỗ tai hắn khép mở hai lần, lại bổ sung một câu: "Đi."
Cậu nói xong, thấy Bùi Tự không đáp lại, liền thuận theo vành tai của hắn hôn lên chỗ vừa mới cắn qua.
Bùi Tự mặt có chút đen, chỉ là không nhúc nhích cũng không ngăn cản Thẩm Du Tu đang lui người ra.
Thẩm Du Tu trêu chọc đủ, nhìn hắn như vậy, mơ hồ biết lần sau gặp nhau ở nhà sẽ không dễ chịu, liền cười híp mắt ấn lại vai và tay mình, nhân tiện lúc lùi lại thì quỳ xuống.
Ánh sáng trong nhà kho là loại sáng vàng ấm áp, Thẩm Du Tu ngâm mình trong ánh đèn cùng mùi vị tanh nồng bên trong, mơ hồ ý thức được chính mình ngày hôm nay như bị mất hết lí trí.
Xu hướng tình dục của cậu trong một phạm vi nhất định vẫn là bí mật, Thẩm Diệu Huy không biết hoặc là làm bộ không biết, phần lớn là bởi vì Thẩm Du Tu am hiểu đạo lí trong ngoài không giống nhau, cuộc sống riêng cùng "Nhi tử Thẩm gia cần" vẫn bảo trì phân biệt rõ ràng.
Tuy rằng chính cậu