Editor: Sasaswa
Hoàng hôn cuối cùng cũng tàn dần.
Ánh chiều tà le lói chiếu vào các tòa nhà, Bùi Tự dựa vào lan can trên cao tầng, không bao lâu sau thì nhìn thấy xe Thẩm gia từ bãi đậu xe chậm rãi chạy ra, liền đem tầm mắt hướng ra xa nhìn bầu trời trên biển từ xanh thẳm chuyển thành màu đen của bóng đêm.
Sau lưng hắn mấy mét là phòng nghỉ ngơi của club dưới tầng trệt chưa tới giờ mở cửa, lúc này thời gian còn sớm, các mummy cũng không nhiều.
Hứa Miên Thu đem các vật nhỏ để phía sau lưng rồi đi ra bắt chuyện hắn: "Cậu gọi kêu Trần Tiến tới ăn cơm chưa?"
Bùi Tự quay đầu lại, vung tay chào người đứng ở khúc quanh: "Đến."
"Thu tỷ." Trần Tiến trong tay vứt một cái bật lửa, vừa đi vừa nói: "Em không phải cố ý đến làm bóng đèn, là Bùi Tự gọi tới."
"Đèn cái đầu cậu." Hứa Miên Thu bán dựa vào Trần Tiến, đâm một đầu ngón tay: "Cẩn thận lời nói, coi chừng lão nương đánh cậu."
"Được được được." Trần Tiến giả vờ ôm lấy vai Hứa Miên Thu cho cô đứng vững, quay đầu nhìn Bùi Tự nói: "Con phố kế bên à?"
Bùi Tự nhấc cằm: "Đi."
"Hai vị nhà cậu xuất viện bao lâu rồi, mười ngày chưa? Hôm nào nhớ gọi chúng tôi tới ăn cơm."
Bọn họ từ cửa sau đi ra, đi qua các quán nhỏ trong chợ đêm, Trần Tiến vào quán ăn vừa ngồi xuống đã gọi bia sau đó mới nói: "Bữa này cậu mời nha."
Bùi Tự cười cười, cụng lon bia với hắn, uống một ngụm: "Tôi mời."
Hứa Miên Thu nhanh nhẹn gọi mấy món ăn rồi kêu nhân viên phục vụ đến lấy tờ khai*, lập tức kéo lon bia qua đùng một cái mở ra: "Nửa tháng này chạy đi đâu, không về nhà?"
*tờ khai: là tờ giấy khách ăn gì thì ghi vào đó í.
Bùi Tự ngón tay trỏ gõ giữa không trung, nhẹ nhàng điểm điểm, nhận lấy điếu thuốc Trần Tiến đưa cho hắn: "Bận, cách một hai ngày chị đến thăm Lệ Lệ dùm em.
Chị qua nhà em?"
Hứa Miên Thu tay đang phủ phấn dừng lại, nghiêng mặt sang nhìn, trên dưới đánh giá hắn, rốt cục phát hiện cảm giác không đúng từ lúc nãy là gì.
Khóe miệng cô ngậm ý cười, có ý riêng mà nói: "Quần áo cậu mặc thật tốt."
Bùi Tự hút một hơi thuốc, nhấc mắt lên, cách một lớp bụi xám xanh nhìn cô, không lên tiếng trả lời.
Hứa Miên Thu chầm chậm nháy mắt một cái, lười truy hỏi liền quay mặt lại tiếp tục tìm mỹ phẩm.
Trần Tiến ngồi một bên gãi gãi đầu, không hiểu tại sao Hứa Miên Thu lại không đầu không đuôi nói chuyện quần áo, vung tay lên, đúng lúc nói tiếp: "Cảnh đại thúc không tiện đi lại, kêu tôi với Thu tỷ đi lắm một lần nhưng không thấy cậu.
Bùi Lệ tốt hơn không? Dự định tạm nghỉ học sao?"
"Không nghỉ." Bụng rỗng uống rượu, dạ dày Bùi Tự khẽ co giật mà thấp thoáng gật đầu, ngữ điệu bình tĩnh: "Tháng sau đi học lại."
Hứa Miên Thu sách một tiếng: "Em gái cậu kiên cường giống cậu."
Bữa sáng rất nhanh được đem ra, Trần Tiến ăn mấy đũa rau trộn rong biển, không nhịn được cảm khái: "Cảnh đại thúc cũng không phải người bình thường, lúc xuất viện vẫn còn muốn đi làm."
Bùi Tự không ngoài ý muốn nói: "Trừ khi Cảnh thúc đi không nổi, bằng không chú ấy sẽ không về hưu."
"Cho nên nói, trong lòng người này dù có chuyện gì, nếu thật sự không đụng tường nam không quay đầu lại*." Trần Tiến loảng xoảng uống hết một lon bia rồi mở lon mới: "Cảnh đại thúc vì con gái của chú ấy, Bùi Tự, cậu, vì em gái cậu..."
*Không đụng tường nam không quay đầu lại: theo tui nghĩ là người không đến bước đường cùng thì không quay đầu lại
Hắn nói đến đây thì dừng lại, liếc trộm Hứa Miên Thu ngồi bên cạnh đang vội vàng trang điểm lại, tiếp được ánh mắt ám chỉ của Bùi Tự, cấp tốc cười ha hả đổi lời nói: "Ai đúng, cậu còn chưa nói công ty bên kia làm việc gì? Nếu tốt thì chờ ngày nào đó tôi bên này không làm nổi nữa thì liền nhờ vả cậu."
"Cậu chắc gì được nhận?" Hứa Miên Thu cầm phấn phủ, thông qua gương nhỏ liếc mắt nhìn Trần Tiến, miệng lưỡi bén nhọn cay nghiệt: "Người biết nhìn người sẽ không trả tiền thuê cậu."
* nguyên gốc "Quang biết đánh người cần phải không trở về tiền": thật ra thì mình cũng không hiểu câu này lắm nên tự chém câu trên ^_^
"Ai Thu tỷ, không thể nói như thế..."
Trần Tiến không khuất phục, cùng Hứa Miên Thu đấu võ mồm.
Bình thường mười giờ là giờ club cao điểm, ba người để ý đồng hồ treo tường, một bữa cơm vừa ăn vừa tâm sự