Kể từ sau khi hội thao kết thúc, những ngày tháng tiếp theo cứ thế trôi qua theo một công thức quen thuộc.
Tần Hàm Yên hàng ngày đều chăm chỉ đến lớp, chú ý nghe giảng bài, thỉnh thoảng lại trao đổi với giảng viên về những kiến thức chuyên sâu hơn, sau đó cẩn thận ghi chép.
Đổng Duyệt rất hài lòng về cô học trò này, đã rất lâu trong lớp sinh viên Khoa Biên tập mới tìm được một người ưu tú như Tần Hàm Yên, vì thế Đổng Duyệt dù rất bận nhưng cũng chủ động dành nhiều thời gian hướng dẫn Tần Hàm Yên, bà thầm nghĩ, tương lai một hai năm nữa, giới truyền thông cứ như vậy có thêm một tinh anh.
Nhưng không ai biết, sở dĩ Tần Hàm Yên chăm chỉ cũng chịu khó hơn không chỉ bởi vì bản thân mình mà một phần cũng vì Hạ Di Bình.
Khoảng thời gian gần đây, Hạ Di Bình trở nên bận rộn, đến lớp trễ như cơm bữa thậm chí thỉnh thoảng còn chẳng thấy mặt mũi đâu.
Tần Hàm Yên lo lắng cứ như thế sẽ ảnh hưởng đến kết quả học tập của Hạ Di Bình nên cô luôn chủ động tìm hiểu, ghi chú cẩn thận sẵn tiện tóm tắt những phần quan trọng để Hạ Di Bình dù không đi học vẫn có thể theo kịp kiến thức.
Hạ Di Bình vẫn giữ thói quen nếu đi học sẽ mang theo một phần ăn sáng cho Tần Hàm Yên, Tần Hàm Yên ăn riết cũng thành quen, chỉ là hôm nào Hạ Di Bình không đến lớp thì cô lại chứng nào tật nấy, chính xác lại bỏ bữa.
Không biết chuyện này như thế nào lại đến tai Hạ Di Bình, cô cảm thấy rất tức giận, tại sao cái người đó không bao giờ chú ý sức khỏe thế nhỉ? Đêm hôm đó, sau khi kết thúc cảnh quay, Hạ Di Bình nhanh chóng nhắn tin cho Tần Hàm Yên.
Tần Hàm Yên cũng đã quen với việc mỗi ngày đều trò chuyện với Hạ Di Bình trước khi ngủ, mỗi sáng nhắn tin chào buổi sáng, trong lớp không ngồi gần cũng vụng trộm nhắn tin, tám chuyện trên trời dưới đất hoặc đôi khi chỉ là vài ba câu sáo rỗng, vì thế khi nhìn thấy tin nhắn của Hạ Di Bình cô lập tức nở nụ cười, cứ nghĩ đối phương sẽ lại kể chuyện đi ghi hình ngày hôm nay, nào ngờ...
Hạ Di Bình: [Tần Hàm Yên, có phải lời tôi nói cậu coi như gió thoảng qua tai không?]
Tần Hàm Yên: [Chuyện gì cơ?]
Hạ Di Bình: [Tại sao lại không ăn sáng???] giọng điệu như gằn từng chữ.
Tần Hàm Yên bất giác cảm thấy chột dạ: [Ngày mai tôi nhất định sẽ ăn, tôi hứa.]
Hạ Di Bình: [Tin cậu tôi làm cún con.]
Hạ Di Bình nghĩ nghĩ, người này dù không để ý bản thân nhưng cũng khá quan tâm mình, hay là cô thử dùng cách khác, thế là cô lại nhắn tiếp một tin cho Tần Hàm Yên.
Hạ Di Bình: [Ngày mai tôi không kịp chuẩn bị đồ ăn sáng, hay cậu mua giúp tôi một phần nhé, chúng ta cùng ăn.]
Tần Hàm Yên rất nhanh đồng ý: [Được, cậu thích ăn gì.]
Hạ Di Bình: [Tôi rất dễ ăn, tùy cậu.]
Tần Hàm Yên: [Tôi biết rồi.]
Hạ Di Bình: [Quên mất, sau này mỗi ngày cậu đều mua giúp tôi nhé, nếu tôi đi học sẽ ăn còn không thì cậu ăn giúp phần của tôi luôn được không?]
Tần Hàm Yên nghĩ nghĩ cậu ấy tưởng mình heo chắc, nhưng vẫn rất sảng khoái: [Tuân lệnh, Bình.]
Hạ Di Bình vì cái gọi này thoáng chốc sửng sốt, nhưng cũng cảm thấy ấm áp, cô nở một nụ cười ngọt ngào chỉ dành riêng cho Tần Hàm Yên, mặc dù lúc này Tần Hàm Yên cũng không thấy được: [Được rồi, bây giờ tôi phải đi về, cậu ngủ trước đi nhé.
Ngủ ngon ~]
Tần Hàm Yên: [Được, đi đường cẩn thận.] Tần Hàm Yên nhìn điện thoại hồi lâu mới đi đánh răng rửa mặt, ừm ngày mai mình nên mua món gì nhỉ?
- -
Ngày hôm sau Tần Hàm Yên dậy rất sớm, cô vì suy nghĩ nên mua món gì mà trằn trọc một đêm, Hạ Di Bình rất xem trọng vóc dáng, chế độ ăn uống cũng nghiêm khắc, nhỡ như mua món gì cậu ấy ăn không được, có phải sẽ làm khó cậu ấy hay không? Thế là Tần Hàm Yên chạy khắp các ngõ ngách xung quanh đại học Q tìm mua đồ ăn sáng, mỗi loại một ít như vậy Hạ Di Bình có thể chọn một món tùy thích, còn lại có thể chia cho đám Đặng Chân cũng được.
Khi Tần Hàm Yên xách túi lớn túi nhỏ vào lớp, trong lớp vẫn chưa có ai, cô đưa mắt nhìn đồng hồ, chưa được 7 giờ, thế là cô chọn vị trí quen thuộc ngồi xuống, mở giáo trình yên lặng chờ đợi.
Bộ dáng Tần Hàm Yên trông rất nghiêm túc nhưng nội tâm đang vô cùng hồi hộp, cũng không biết vì sao bản thân lại như vậy, chỉ là một bữa ăn sáng thôi mà.
Cô cứ một lúc lại đưa mắt nhìn cửa ra vào, thấp thỏm chờ đợi, vẫn chưa thấy Hạ Di Bình chỉ thấy một Đặng Chân nhảy chân sáo đi vào, Tần Hàm Yên nghĩ, chắc cậu ấy lại đến trễ.
Đặng Chân nhìn từng túi thức ăn trên bàn, mắt sáng rực: "Oa, Yên Yên sao cậu biết tôi chưa ăn sáng vậy, đúng là bạn tốt nha ~" Nói xong chọn một túi định mở ra, Tần Hàm Yên thấy vậy đưa tay định cản lại, nhưng rốt cuộc cũng thôi, dù sao cũng nhiều: "Ờ, cậu ăn một phần đi."
"Nhiều như vậy tôi có muốn ăn hết cũng không được." Đặng Chân vừa nhai miếng sandwich vừa nói.
"Thật ra tôi mua cho bạn nữa."
"Bạn nào? Là Di Bình à? Cậu có chắc hôm nay cậu ấy đi học chứ?" Đặng Chân chớp chớp mắt
"Cậu ấy nói sẽ đến." Tần Hàm Yên trả lời
"Ờ" Đặng Chân lại cúi đầu ăn, không nói thêm nữa
Một buổi học lặng lẽ trôi qua như bao ngày nhưng Tần Hàm Yên cứ cảm thấy dài đằng đẵng, không biết cô đã nhìn về phía cửa ra vào bao nhiêu lần nhưng hết lần này đến lần khác lại khiến bản thân thất vọng, thực ra cô cũng muốn nhắn tin hỏi Hạ Di Bình đến chưa nhưng vẫn là sợ ảnh hưởng công việc của Hạ Di Bình, cô tự trấn an bản thân, chắc cậu ấy có việc đột xuất.
Đặng Chân thì không như thế, cảm thấy bất bình thay, cô nhìn những túi đồ ăn nằm yên ở đó, nhiều thứ thế này chắc cũng chạy tới chạy lui cả buổi mới mua được: "Hạ Di Bình này cũng thật là, đã không đến còn khiến cậu nhọc lòng."
"Không có đâu, chỉ là cậu ấy có việc đột xuất, cậu ấy nhắn tin cho tôi rồi." Tần Hàm Yên cũng không muốn Đặng Chân sinh ra ác cảm với Hạ Di Bình.
Chỉ là, người tinh mắt như Đặng Chân làm sao không nhận ra, suốt cả một buổi điện thoại Tần Hàm Yên làm gì có tin nhắn nào, nếu như nhắn tin với Hạ Di Bình cậu ấy đã ngồi đó cười ngọt ngào như hoa mùa xuân chứ không phải ủ rủ như ai cướp sổ gạo như vậy.
- -
Tối đến, Tần Hàm Yên ôm một bụng suy nghĩ ngồi ngẩn người trước bàn học, cô vẫn chờ đợi tin nhắn của Hạ Di Bình.
Trước nay cô chưa bao giờ chủ động nhắn tin, chỉ đợi người bên kia có thời gian rảnh rỗi sẽ tự nhắn cho cô.
Tần Hàm Yên có cảm giác, bản thân có thể rảnh rỗi mọi lúc mọi nơi chỉ cần Hạ Di Bình lên tiếng, còn bản thân cô, đến bây giờ còn chưa hiểu rõ Hạ Di Bình, không biết cậu ấy ở đâu, hàng ngày tiếp xúc với những ai, khi nào bận khi nào rảnh, có muốn nói chuyện với mình hay không...!Từng cảm xúc lẫn lộn cứ như thế chiếm lấy đầu óc của cô khiến cô không thể nào tập trung vào đống bài tập trước mắt.
Cứ thế chờ đợi trong vô vọng.
Đồng hồ điểm 12h đêm, Tần Hàm Yên nghĩ chắc hôm nay sẽ không đợi được tin nhắn của Hạ Di Bình, đang chuẩn bị đi ngủ thì tin nhắn lại đến.
Hạ Di Bình: [Xin lỗi Yên Yên, hôm nay tôi có việc nên không đến lớp.]
Nhận tin nhắn vào giờ này, Tần Hàm Yên lập tức quên mất những phiền muộn đeo bám cô từ sáng, điều cô quan tâm ngay lúc này là tại sao bây giờ Hạ Di Bình mới nhắn tin, có phải cậu ấy đi làm giờ này mới về hay không: [Cậu vừa về?]
Hạ Di Bình bên này thực sự vừa kết thúc cảnh quay, được Lâm Cung đưa đến nhà, vừa vào đến cửa đã ngay lập tức nhắn tin cho Tần Hàm Yên, thế nhưng Hạ Di Bình cũng không muốn Tần Hàm Yên sẽ lo lắng cho mình, biết cô về trễ nhất định sẽ càm ràm cả buổi, thế là cô tìm đại một lý do: [Không có, chỉ là đọc kịch bản quên giờ giấc thôi.]
Tần Hàm Yên thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cảm thấy không an tâm: [Chú ý sức khỏe, đừng bận rộn quá.]
Hạ Di Bình: [Được rồi Yên Yên ~ Hôm nay là tôi sai, tôi sẽ bù đắp cho cậu, cậu thấy thế nào?]
Ánh mắt Tần Hàm Yên lóe lên một tia vui vẻ: [Bù đắp thế nào?]
Hạ Di Bình: [Hôm nào mời cậu đến nhà, cho cậu thử tay nghề của tôi, được chứ?]
Tần Hàm Yên vui vẻ ra mặt, cố nén nụ cười trên môi vì sợ đám bạn cùng phòng phát giác: [Được, mỏi mắt chờ mong.]
Hạ Di Bình: [Ngủ đi.
Ngủ ngon ~]
Tần Hàm Yên: [Ngủ ngon, Bình.]
"Nhắn tin với ai mà cười vui thế?" Mặc