Nhân lúc nghỉ hè, Tần Hàm Yên tranh thủ quay về An Thành một chuyến để thăm Khương Huệ.
Cô dự định chỉ ở lại nhà một tuần rồi quay lại Hải Thành, vì muốn nhanh chóng tốt nghiệp nên tất nhiên Tần Hàm Yên sẽ không bỏ qua thời gian nghỉ hè để rút ngắn thời gian học, cô cũng sẽ sắp xếp đi làm thêm vào buổi tối để phụ giúp mẹ đóng tiền học phí cho kỳ sau.
Đám bạn phòng 214 cũng không vội tốt nghiệp nên ai về nhà nấy, tận hưởng trọn vẹn kỳ nghỉ hè của bọn họ, riêng Đặng Chân thấy bạn tốt mình ở lại nên cũng quyết định theo chân Tần Hàm Yên, chỉ là đến khi ấy Đặng Chân mới nhận ra cô bị Tần Hàm Yên lạnh nhạt suốt kỳ nghỉ hè.
Về phần Hạ Di Bình, cô cũng về Yên Thành vài ngày rồi mới quay lại Hải Thành, dịp nghỉ hè đương nhiên sẽ không thiếu hợp đồng chờ cô, nhưng vì lịch học cũng không dày đặc, thời gian rảnh cô sẽ dành để bồi tiếp Tần Hàm Yên.
An Thành tháng 6, khi Tần Hàm Yên vừa đặt chân xuống từ tàu điện ngầm đã thấy trời tối sầm, rõ ràng chỉ mới 12 giờ trưa, nhưng ngay sau đó là một cơn mưa không mời mà tới, Tần Hàm Yên nhanh chân chạy đến một cửa hàng gần đó trú tạm, người bán hàng là một bà cụ tóc điểm hoa râm, sống ở đây đã mấy mươi năm, hàng ngày buôn bán chút đồ kiếm sống, khi thấy Tần Hàm Yên thì lộ ra nụ cười nhăn nhúm: "Tiểu Yên đó à, thật lâu rồi không gặp cháu, xem xem, càng ngày càng xinh đẹp."
"Bà à, bà quá khen rồi, dạo này ông bà vẫn khỏe chứ ạ?" Tần Hàm Yên nở nụ cười lễ phép chào hỏi bà cụ.
Bà cụ thở dài nhưng vẫn mang theo vẻ lạc quan: "Ông ấy vẫn khỏe, chỉ là có chút bệnh vặt ấy mà, lớn tuổi rồi, ai mà chả thế."
Tần Hàm Yên mở túi lấy một gói từ trong đó: "Bà ơi, con có chút quà, của ít lòng nhiều, bà nhận cho con vui nhé."
Bà cụ xua tay: "Con bé này, khách sáo làm gì, mẹ của con cũng giúp đỡ ông bà nhiều rồi."
Tần Hàm Yên đưa tay ôm bả vai bà cụ: "Đó là mẹ cháu a, còn đây là phần của cháu ~ Cũng không có bao nhiêu, bà nhận nhé ạ? ~"
Bà cụ đưa tay vỗ bàn tay Tần Hàm Yên: "Cháu đó, vẫn hiểu chuyện như ngày nào."
Tần Hàm Yên cười hì hì, ngồi tám chuyện với bà cụ đến khi cơn mưa tạnh hẳn mới chào tạm biệt, kéo theo vali về nhà.
Vừa đẩy cửa đi vào, mùi thức ăn đã xông vào mũi làm Tần Hàm Yên tức khắc cười híp mắt: "Mẹ ơi ~"
"Tiểu Yên về rồi à, có mắc mưa không?" Khương Huệ từ bếp đi ra, nhìn thấy đứa con gái đã nhiều tháng không gặp bà cảm thấy nội tâm mừng rỡ không thể che đậy.
Bà đưa tay vuốt vài giọt nước còn đọng trên tóc Tần Hàm Yên, sẵn tiện quan sát con gái thật kỹ.
Tần Hàm Yên buông vali ôm lấy Khương Huệ: "Con gái nhớ mẹ quá a ~"
"Nhớ mẹ hay nhớ đồ ăn mẹ nấu?" Khương Huệ giọng điệu ghét bỏ nhưng không che giấu ánh mắt cưng chiều
"Nhớ cả hai ạ ~" Tần Hàm Yên hiếm khi mới nũng nịu như thế, những lúc thế này, cô đã không còn là một Tần Hàm Yên lạnh lùng chỉ biết vùi đầu học tập mà đã trở thành một chú gà con núp dưới sự chở che của gà mẹ.
Khương Huệ điểm điểm mi tâm Tần Hàm Yên: "Con đó, nhanh thay đồ ăn cơm."
Tần Hàm Yên trở về căn phòng quen thuộc rộng 20 mét vuông, mọi thứ vẫn ngăn nắp sạch sẽ do Khương Huệ cứ cách vài ngày sẽ vào quét dọn.
Cô chọn một bộ đồ ở nhà đơn giản thoải mái, sau khi thay đồ xong thì đứng trước gương chải lại đầu tóc, chợt Tần Hàm Yên cảm thấy hình như mình quên điều gì đó, cô nghĩ nghĩ thì ra là quên nhắn tin cho Hạ Di Bình.
Sáng nay lúc cô chuẩn bị về An Thành, Hạ Di Bình đã nhắn tin bảo khi nào đến nhớ báo bình an, vậy mà sau một đoạn mắc mưa lại quên mất, cô nhanh chóng cầm điện thoại soạn tin nhắn: [Bình, tôi đã tới nhà rồi, xin lỗi vì dính mưa nên có chút chậm trễ.]
Rất nhanh đã thấy tin nhắn phản hồi của Hạ Di Bình: [Bình an là tốt rồi, tôi cũng sắp tới, nói chuyện sau nhé.]
Hôm nay Hạ Di Bình cũng quay về Yên Thành, vì khoảng cách từ Hải Thành đến An Thành gần hơn nên tất nhiên Tần Hàm Yên đến trước, nhưng tính ra bây giờ bọn họ cũng xấp xỉ nhau.
Tần Hàm Yên sau khi cắm sạc điện thoại mới đi ra phòng bếp, cơm nước đã sẵn sàng chỉ đợi cô động đũa.
Tần Hàm Yên nhìn sơ một lượt, toàn là những món cô thích, đúng là chỉ có mẹ là thương mình nhất, Tần Hàm Yên thầm nghĩ.
Khương Huệ ngồi xuống bàn ăn, mỉm cười nhìn con gái: "Thế nào, có mệt lắm không?"
"Nhiều đồ ăn ngon thế này, dù mệt cũng phải khỏe lại ăn hết a ~"
"Đúng là chỉ biết ăn." Khương Huệ giọng nói đầy trìu mến, tuy nói thế nhưng vẫn đưa tay gắp thức ăn đầy chén Tần Hàm Yên.
"Cảm ơn mẹ ~" Tần Hàm Yên ăn đến vui vẻ, đã lâu rồi cô không được ăn những món ăn do chính tay mẹ nấu, ở Hải Thị món nào cũng không thể sánh bằng.
"Lần này về định ở mấy ngày?" Khương Huệ thuận miệng hỏi
"Một tuần ạ, con muốn nhanh chóng tốt nghiệp nên dự định sẽ học cả hè." Tần Hàm Yên thành thật đáp, dù sắp xếp như vậy nhưng nếu mẹ cô không đồng ý, cô có thể suy nghĩ lại, dù gì cũng lâu lắm mới về nhà.
"Cũng được, đừng vất vả quá là được." Khương Huệ dĩ nhiên ủng hộ con gái, bà dù rất muốn ở gần nhưng cũng hiểu Tần Hàm Yên đang ở độ tuổi phấn đấu cho sự nghiệp, thấy con gái hừng hực nhiệt huyết tuổi trẻ cũng cảm thấy an lòng, dù gì một năm qua bà cũng đã quen sống một mình.
- -
Tối đến, Tần Hàm Yên làm tổ trên chiếc giường nhỏ của mình, vẫn là hơi ấm thân thuộc, mùi hương bạc hà thoang thoảng mà cô vẫn rất thích, đã lâu rồi kể từ khi lên đại học Tần Hàm Yên mới có thời gian nghỉ ngơi, không bị bài tập quấn lấy.
Cô cầm điện thoại trên tay, theo thói quen chờ đợi tin nhắn của Hạ Di bình.
Đây là chiếc điện thoại đã cũ nhưng cũng đầy đủ chức năng, năm đó khi Tần Hàm Yên vừa lên trung học Khương Huệ đã mua cho cô để tiện liên lạc và tra cứu tài liệu, Tần Hàm Yên vẫn bảo quản rất cẩn thận, nhìn không khác mới là bao, cô tự nhủ nếu sau này có muốn mua điện thoại mới cũng sẽ dùng tiền bản thân kiếm được, sẽ không khiến mẹ nhọc lòng nữa.
Ting ting, âm báo tin nhắn quen thuộc rốt cuộc cũng vang lên.
Hạ Di Bình: [Ngủ chưa?]
Tần Hàm Yên: [Vẫn chưa.]
Hạ Di Bình: [Đang làm gì?]
Tần Hàm Yên: [Đợi tin nhắn của cậu.]
Hạ Di Bình: [Cứ thích đùa.]
Tần Hàm Yên: [Thật mà, tôi không bao giờ lừa cậu cả.]
Hạ Di Bình: [Được rồi.
Về quê vui không?]
Tần Hàm Yên: [Cũng tạm, quan trọng là được ăn ngon a ~]
Hạ Di Bình: [Ừm, có dịp tôi cũng muốn thử a ~]
Tần Hàm Yên: [Quê cậu thì sao, có đặc sản gì không?]
Hạ Di Bình: [Đặc sản thì không có...!Nhưng có tôi ~]
Tần Hàm Yên nhìn tin nhắn kia xong, nội tâm lại đánh từng đợt trống liên hồi, cô lại giả bộ như không thấy: [Tiếc quá, còn đang nghĩ nhờ phúc của cậu được thử đặc sản Yên Thành.]
Hạ Di Bình: [Tôi vốn định mang cho cậu ít đồ ăn mẹ tôi làm, nhưng đến khi cậu lên thì hỏng mất,