Kỳ học hè cũng nhanh chóng bắt đầu, vì số lượng sinh viên đi học mỗi khoa cũng không đáng kể nên đa số các lớp học sẽ xếp sinh viên nhiều khoa học cùng với nhau chỉ trừ những môn mang tính chuyên môn sẽ được xếp riêng.
Hạ Di Bình mặc dù đang nhận vai diễn phụ nhưng vẫn có thể dành ra một hai hôm đến lớp, chủ yếu là vì Tần Hàm Yên, nếu như cô còn không đến lớp cơ hội gặp nhau sẽ càng trở nên hiếm hoi, cũng không thể cứ hẹn đi chơi hết lần này đến lần khác.
Về phần Tần Hàm Yên, sau khi đồng ý với Đổng Duyệt sẽ đến Thịnh Thế làm trợ lý Tổng biên, thời gian của cô dường như bị lấp đầy, nói là trợ lý Tổng biên nhưng thực chất chỉ đến để học việc, Đổng Duyệt cũng rất chiếu cố cô.
Thường những ngày đến lớp, cô sẽ không đến tòa soạn nữa mà sau khi tan học sẽ cùng với Hạ Di Bình đi ăn hoặc đi dạo, cô sớm đã quên người bạn tốt Đặng Chân ở xó xỉnh nào rồi.
Tần Hàm Yên nhận ra một điều, không biết từ khi nào cô đã không còn dám nhìn thẳng vào mắt của Hạ Di Bình nữa, dù cho ánh mắt đó xinh đẹp biết nhường nào, có lẽ là sợ bị nhìn thấu nội tâm nhưng nhiều hơn hết là sợ bản thân lún sâu không thể quay đầu.
Hạ Di Bình có mặt ở lớp nhưng thật ra chẳng mấy tập trung vào bài giảng, khi Tần Hàm Yên rảnh rỗi cô sẽ quay sang nói chuyện, khi Tần Hàm Yên tập trung nghe giảng và chép bài Hạ Di Bình lại cắm đầu vào điện thoại, mày khẽ nhíu.
Mãi đến khi một ngày dài sắp kết thúc, Hạ Di Bình mới buông lỏng quay sang mỉm cười với Tần Hàm Yên: "Yên Yên, lát nữa muốn ăn gì?"
Tần Hàm Yên không trả lời mà hỏi ngược lại Hạ Di Bình: "Cậu thích ăn gì?" Thật ra ngoài việc cô không ăn cay được thì còn lại rất dễ nuôi, cuộc sống của cô từ nhỏ tuy không tính quá vất vả nhưng cô cũng không thể nào học người ta kén ăn.
Vẫn là nên ưu tiên Hạ Di Bình lựa chọn.
Hạ Di Bình quả thật là yêu cầu bản thân khá nghiêm khắc trong việc ăn uống để duy trì vóc dáng nhưng lâu lâu vẫn có thể thả lỏng để bản thân không vì thế mà suy nhược.
Kể từ khi quen biết Tần Hàm Yên, những lúc đi ăn chung với Tần Hàm Yên cô sẽ đặc biệt ăn nhiều hơn và ăn những món bình thường bản thân sẽ không đụng đến, điều này không phải Tần Hàm Yên không phát hiện, chỉ là vẫn có chút lo trước lo sau.
"Chúng ta đi ăn mì vịt tiềm nhé, tôi biết chỗ này ngon lắm." Hạ Di Bình suy nghĩ một hồi, rốt cuộc cũng chọn được một quán.
Tần Hàm Yên thấy Hạ Di Bình hăng hái như vậy, cũng rất tò mò: "Được rồi, tôi cũng đang thèm đây."
Tan học, mặt trời cũng dần lặng sau những tòa nhà cao chót vót, hai cô gái trẻ tuổi lễ phép gật đầu chào bác bảo vệ gác cổng sau đó lẳng lặng sánh vai nhau rời khỏi cổng trường Đại học Q.
Tần Hàm Yên cao 1m75, Hạ Di Bình cao 1m70, chênh lệch 5cm nhưng vì Tần Hàm Yên thích đi bata còn Hạ Di Bình luôn đi giày cao gót nên nhìn tổng thể vẫn không hơn kém là mấy.
Nếu như là lúc trước Hạ Di Bình sẽ không ngần ngại khoác lấy cánh tay Tần Hàm Yên, nhưng giờ phút này đây, khi vai sánh vai họ vẫn cứ thế im lặng, dường như lo sợ chỉ cần một cử chỉ thân mật sẽ phá vỡ đi phòng tuyến mà bản thân cố dựng lên.
Gần đến nơi, Hạ Di Bình đi trước vài bước quen chỗ ngồi xuống, chủ quán nhanh chóng nhận ra cô gái trẻ này, dù đây chỉ là lần thứ hai gặp nhưng với nhan sắc của Hạ Di Bình ông không thể nào không nhớ: "Cháu gái, đến cùng bạn à?" Chủ quán đã nhìn thấy Tần Hàm Yên đi ngay phía sau nhưng vẫn cố hỏi.
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài: Hoắc Tổng Anh Tàn Nhẫn Lắm |||||
"Vâng ạ, ông cho cháu hai bát mì, một bát không cay nhé ạ." Hạ Di Bình chủ động gọi món, Tần Hàm Yên ngồi xuống trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc không rõ, xen lẫn một chút vui mừng.
"Có ngay có ngay." Chủ quán làm việc rất nhanh nhẹn, ông bán ở đây đã mấy chục năm, đa số khách đến đây đều thích thêm ớt nhiều một chút, chẳng mấy ai ăn không cay, hình như như vậy có chút nhạt.
"Hình như cậu không phải đến đây lần đầu?" Tần Hàm Yên tiện miệng hỏi
"Lần thứ hai, lần trước đến đây với bạn."
Tần Hàm Yên chỉ "à" một tiếng, nội tâm thoáng một chút không vui, thì ra cô cũng không phải người duy nhất, nhưng câu nói tiếp theo của Hạ Di Bình lại khiến cô nhanh chóng quên đi chút không vui kia: "Phải đến thử trước xem có ngon không mới dám dẫn cậu đến chứ, tôi cũng không muốn cậu ăn đến khó coi đâu."
Tần Hàm Yên phì cười: "Tôi cũng đâu khó tính đến vậy."
"Đến rồi đây, đến rồi đây." Chủ quán nhanh chóng bưng lên hai tô mì nóng hỏi, cẩn thận đặt trước mặt hai người.
Hạ Di Bình lau muỗng đũa xong đưa cho Tần Hàm Yên: "Thử đi, xem có ngon không."
Tần Hàm Yên thử một ít nước dùng sau đó mới gắp mì cho vào miệng, Hạ Di Bình lại nhìn theo từng động tác của Tần Hàm Yên, hình ảnh có chút quen thuộc mà lần này Tần Hàm Yên cũng không muốn đùa dai nữa, cô buông đũa muỗng xuống, giơ ngón tay cái: "Đúng thật rất ngon."
Hạ Di Bình lúc này mới thả lỏng, mồ hôi trên trán cũng rịn ra, không biết là do quá nóng hay là bản thân quá căng thẳng.
Hai người cúi đầu ăn hết bát mì, Tần Hàm Yên còn ăn sạch đến đáy tô, Hạ Di Bình nhìn thấy rất vui vẻ, cũng bắt chước y vậy sau đó hai người nhìn nhau cười, đúng là ấu trĩ.
Ăn xong mì, lần này đến lượt Tần Hàm Yên kéo Hạ Di Bình đến một khu ẩm thực ven đường dừng lại mua vài cái xiên que, chia cho Hạ Di Bình một ít.
Hạ Di Bình vui vẻ nhận lấy, nhanh chóng cắn một viên.
Ăn nhiều như vậy đúng là vượt quá phần ăn hàng ngày của cô, nhưng mấy khi được vui vẻ như vậy, cô cảm thấy bản thân được thả lỏng, không phải gồng mình ép buộc bản thân phải thế này phải thế kia, dù thích đến cỡ nào cũng không dám ăn.
Hai người rời khỏi khu ẩm thực náo nhiệt ồn ào, trên người dường như còn quanh quẩn mùi thịt nướng cùng nhiều hương vị không rõ tên.
Làn khói trắng tinh dần khuất sau lưng, hai bóng lưng thẳng tắp sánh vai tản bộ trên đường, thỉnh thoảng chạm nhẹ vào nhau.
Ánh đèn đường hư hư thực thực, không khí ấm áp hài hòa, vài chiếc lá khô nhẹ nhàng rơi xuống lướt qua vài sợi tóc đang lung lay trong gió.
"Yên Yên, cậu có từng nghĩ sẽ đến đâu đó du lịch không?" Hạ Di Bình bất chợt dừng lại, quay sang hỏi Tần Hàm Yên.
Tần Hàm Yên suy nghĩ một lát: "Có chứ.
Nếu đi du lịch để tạm thời rời xa chỗ này thì ở đâu cũng được, dù sao đất nước chúng ta nhiều cảnh đẹp như thế.
Còn nếu muốn xuất ngoại, tôi nghĩ tôi sẽ đến Thụy Sĩ."
"Cậu thích Thụy Sĩ?" Hạ Di Bình muốn câu trả lời chắc chắn.
"Tất nhiên, Thụy Sĩ là đất nước chưa từng có chiến tranh, thiên nhiên hùng vĩ lại tươi đẹp.
Đó còn là đất nước chiếm lĩnh thị trường đồng hồ, sô cô la sữa cũng là ngon nhất thế giới.
À, đó còn là một trong số hai quốc gia trên thế giới có lá cờ hình vuông.
Tôi dĩ nhiên muốn đến đó một lần để có thể chứng kiến tận mắt những gì đã đọc qua trong sách.
Chỉ là hiện tại chưa thể." Tần Hàm Yên nói với giọng điệu vô cùng hào hứng, giống như trước mắt cô là cảnh tượng tươi đẹp hùng vĩ kia.
"Mỹ thì sao? Cậu có thích không?" Dù là câu hỏi, nhưng Hạ Di Bình cũng không muốn nhận về đáp án phủ định.
Tần Hàm Yên dĩ nhiên nhận ra ẩn ý trong câu hỏi của Hạ Di Bình, nhưng cô vẫn là muốn nói lời từ nội tâm: "Thích, dĩ nhiên là có.
Nhưng hình như ở đó quá phồn hoa, cũng quá mệt nhọc, dường như không thích hợp với tôi." nhưng có vẻ thích hợp với cậu, Tần Hàm Yên tất nhiên không nói ra lời này.
Hạ Di Bình nhận ra hình như không khí trở nên không đúng lắm, chuyện này vẫn nên gác lại.
Cô chợt nhớ ra lần trước Đặng Chân