Hạ Di Bình đến đoàn làm phim từ rất sớm, trước khi đi cô đã nhắn tin chào buổi sáng với Tần Hàm Yên.
Hôm nay cô có một cảnh quay quan trọng.
Mặc dù chỉ đóng vai phụ nhưng cũng không thể lơ là.
Không làm được việc nhỏ thì làm sao có thể làm việc lớn, Hạ Di Bình luôn hiểu rõ điều này, thế nên đêm qua cô đã thức rất khuya để học kịch bản.
Tuy nói về mặt diễn xuất Hạ Di Bình cũng coi như có năng khiếu nhưng cũng chưa từng được chỉ dạy cũng như cọ xát nhiều, cứ diễn theo bản năng sớm muộn cũng gặp vấn đề.
Hôm nay quả thật là một ngày không dễ dàng với Hạ Di Bình.
Bộ phim này là do Hoàn Vũ đầu tư, mặc dù Lâm Cung có thể lót đường để Hạ Di Bình có một vai diễn phụ nhưng còn lại cũng không thể can thiệp gì nhiều, chủ yếu là xem biểu hiện của Hạ Di Bình.
Đạo diễn của bộ phim là Quách Siêu, một lão làng trong giới, phàm là những tên tuổi lớn mới có cơ hội hợp tác với ông và cũng chỉ có Hoàn Vũ mới có khả năng mời ông về làm đạo diễn.
Ban đầu khi thử vai, dù nói là có sắp xếp nhưng ít nhiều vị đạo diễn khó tính này cũng rất hài lòng đối với Hạ Di Bình, nếu không ông cũng không thể mắt nhắm mắt mở.
Kể từ bộ phim bắt đầu khởi quay, tuy cảnh quay của Hạ Di Bình không nhiều nhưng cũng rất đáng giá, cô biểu hiện rất tốt, vượt ngoài kỳ vọng ban đầu của Quách Siêu.
Thế nhưng hôm nay ngay phân đoạn quan trọng, Hạ Di Bình lại liên tục NG làm cho vị đạo diễn nào đó giận đến nổi gân xanh.
"Tiểu Hạ, 30 phút, 30 phút sau phải qua cho tôi." Quách Siêu buông xuống kịch bản, tức giận bỏ đi.
Hạ Di Bình "vâng" một tiếng rồi lẳng lặng tiến vào một góc yên tĩnh, bắt đầu nhập tâm tập luyện.
Bản thân cô cũng không hiểu rốt cuộc bởi vì sao, rõ ràng là đã chuẩn bị rất kỹ vào tối qua nhưng vẫn bị NG, cũng không biết vấn đề nằm ở đâu.
Đang lật gần đến trang cuối cùng thì kịch bản trên tay cô bỗng nhòe đi, tiếp theo đó là giọng nói có phần chói tai: "Ơ, tiểu Châu à, sao cô lại bất cẩn thế, làm ướt kịch bản của Hạ tiểu thư rồi, Hạ tiểu thư không để ý chứ?"
Người đến là Lý Uyển Y và trợ lý của cô ta, cũng là vào vai phụ, sau lưng cũng có kẻ chống lưng.
Hạ Di Bình đương nhiên hiểu rõ Lý Uyển Y vốn đã không vừa mắt cô từ lâu, cô cũng không định chấp nhất: "Không sao, Lý tiểu thư, nếu không có gì nữa tôi đi trước." Nói xong Hạ Di Bình đứng lên rời đi.
Đi được mấy bước sau lưng lại vang lên tiếng cười mỉa mai của Lý Uyển Y: "Tưởng thế nào, cũng chỉ là bình hoa di động, hứ."
Hạ Di Bình dĩ nhiên nghe thấy, cô cố nén cơn giận xông lên trong lồng ngực, chợt trong đầu cô lóe lên một suy nghĩ: Đúng rồi, là chưa đủ thủ đoạn.
Vai diễn của cô là một kẻ tiểu nhân lòng dạ hẹp hòi, cô không thể chỉ dùng lối diễn bình thường.
Hạ Di Bình tức khắc hiểu ra, lòng thầm cảm ơn tên Lý Uyển Y kia.
Nói thì nói vậy nhưng Hạ Di Bình cũng phải NG thêm 4 lần nữa mới được thông qua, tuy hiệu suất không cao nhưng hiệu quả vẫn tốt, Quách Siêu cũng không đào bới lại chuyện cũ, chỉ đơn giản dặn dò lần sau đừng để giống như ngày hôm nay, thật ra căn bản thì Hạ Di Bình chỉ còn vài cảnh quay nữa là có thể kết thúc công việc.
Nói thì nói vậy nhưng với một Hạ Di Bình theo chủ nghĩa cầu toàn, điều này không hề dễ dàng chấp nhận mặc dù chính bản thân cô đã kịp thời lấy công chuộc tội.
Tối đến, cô mang theo thân thể mệt mỏi cùng tinh thần uể oải từ đoàn làm phim quay về.
Trước giờ Hạ Di Bình vẫn luôn cho rằng bản thân chuẩn bị rất tốt, mọi thứ mà cô phô diễn ra bên ngoài đều vô cùng hoàn mỹ, không có sai sót.
Mỗi ngày cô đều cố gắng, ép buộc bản thân không ngừng vươn lên.
Cô duy trì lối sống cùng chế độ ăn uống tương đối khắc nghiệt, cô học cách nở nụ cười một cách chân thành nhất có thể dù nội tâm không hề muốn, cô luôn nỗ lực cũng hết sức kiên trì, mỗi bước đi đều cẩn thận mà trù tính thế mà hôm nay lại phạm một lỗi lầm nhỏ như vậy, còn bị những kẻ qua đường không đáng bận tâm xem là bình hoa di động, cái danh xưng cô chán ghét nhất trên đời và cũng không bao giờ muốn bị dán lên người.
Hạ Di Bình mệt mỏi lắc đầu, cũng không quan tâm giày cao gót và túi xách đã bị cô quăng lung tung từ lúc vừa vào cửa.
Hạ Di Bình ngã lên sô pha thở ra một hơi, bộ dáng chẳng còn mấy phần sức sống, rất khác với vẻ hiền ngoan rạng rỡ thường ngày.
Cô đưa tay gác lên trán, nhắm mắt suy nghĩ, bất chợt một dòng nước mắt cứ thế lăn dài trên gò má xuống cổ cho đến khi mất dạng đằng sau lọn tóc màu đen.
Hạ Di Bình cũng không hiểu tại sao bản thân lại khóc, chính là không thể kìm nén được.
Có thể là quá mệt mỏi cũng có thể là tự trách hoặc cũng có thể lâu rồi không khóc, tức nước vỡ bờ.
Nếu có một cơ hội, thì ngay giây phút này đây, Hạ Di Bình thực sự rất muốn yếu đuối, thực sự muốn tìm một bờ vai để dựa vào dù bản thân cũng không thể hiểu rõ lý do.
Lúc này, cô rất muốn gặp Tần Hàm Yên, rất muốn...
Hạ Di Bình lúc này mới nhớ đến chiếc túi xách đã bị mình tiện tay quăng đi, cô ngồi dậy tìm kiếm, móc ra điện thoại, bây giờ cô mới có thời gian cầm đến điện thoại kể từ sau tin nhắn chào buổi sáng với Tần Hàm Yên, cô nhìn điện thoại, hai tin nhắn vẫn ở yên đó đợi cô trả lời.
Tần Hàm Yên: [Chào buổi sáng, Bình.]
Tần Hàm Yên: [Đừng quên ăn trưa.
Nhớ nghỉ ngơi cho tốt.]
Hạ Di Bình mỉm cười, mệt mỏi một ngày cũng tan biến vài phần: "Yên Yên, bây giờ tôi muốn gặp cậu, 15 phút sau tại cổng trường được chứ?]
Bên này, Tần Hàm Yên nhận được tin nhắn đã là 3 phút sau, cô nhìn đồng hồ chỉ 10 giờ 20 phút đêm, bây giờ ra ngoài xác định sáng mai mới có thể về, nhưng cô cũng không chần chừ quá lâu: [Được, nhớ mặc ấm rồi hãy ra ngoài.]
Hạ Di Bình thật ra chỉ muốn đùa một chút, nhiều hơn là muốn thử xem vị trí của bản thân trong lòng Tần Hàm Yên có bao nhiêu phân lượng nhưng khi nhìn thấy người kia nhanh chóng đồng ý, nội tâm lại nhảy lên một hồi xao động.
Hạ Di Bình nhanh chóng gọi cho Tần Hàm Yên, định bảo người kia đừng ra ngoài, vừa mở miệng: "Yên Yên, hay là..." đã nghe đầu dây bên kia, Tần Hàm Yên thở hồng hộc trả lời: "Bình, tôi đến rồi." Hạ Di Bình bên này quả thật dở khóc dở cười, cô đành phải khoác vội áo khoác đóng cửa ra ngoài, mệt cho tên ngốc kia lại cảm lạnh.
Tần Hàm Yên lẳng lặng đứng đợi trước cổng Đại học Q, thân thể cao gầy thẳng tắp đung đưa dưới ánh đèn theo từng bước chân qua lại.
Những con muỗi ở đây cũng xem như có một bữa no, như không lại có một tên đêm hôm chạy đến đây, tất nhiên chúng nó cũng không để ý đây là một cô gái rất xinh đẹp.
Khi ánh đèn xe taxi chiếu vào gương mặt, Hạ Di Bình cũng theo đó bước xuống, giống như một nữ thần bước ra từ ánh hào quang.
Cô nhanh chóng tiến đến bên cạnh Tần Hàm Yên, đưa tay nắm lấy hai bàn tay tinh tế: "Còn biết nói tôi, cậu xem cậu thế nào lại không mặc thêm áo vào?" vừa nói cô vừa giúp Tần Hàm Yên xoa tay giữ ấm.
Tần Hàm Yên biết mình đuối lý, chỉ có thể thành thật: "Tôi sợ cậu đợi lâu." Lời nói có phần rụt rè nhưng hết sức chân thành.
Hạ Di Bình thoáng dừng động tác, lúc này mọi phòng tuyến trong cô lâm thời bị tháo gỡ, cô nhè nhẹ tiến đến, tựa đầu lên bả vai mảnh khảnh nhưng vững chắc của Tần Hàm Yên: "Yên, cho tôi tựa một chút."
Trong giây phút đó, thân thể Tần Hàm Yên cứng đờ, cũng không biết làm sao mới phải, chỉ có thể yên lặng đứng đó, cho đến khi cô định lấy hết dũng khí đáp trả thì Hạ Di Bình đã nhanh chóng tách ra: "Giờ này cậu cũng không thể về, nếu không ngại có thể cùng tôi trải qua buổi tối này chứ?"
Hỏi thì hỏi như vậy, nhưng cô biết chắc Tần Hàm Yên sẽ đồng ý, thế là hai người dắt nhau đến một công viên cách Đại học Q không xa.
Mặc dù rất trễ nhưng đây cũng được xem là công viên lớn nhất Hải Thành, sẽ không thiếu