Sân bay Chiêm Thành,
Chuyến đi công tác này của Tần Hàm Yên chủ yếu là đi gặp gỡ mấy vị đạo diễn và biên kịch đang tìm Hải Tinh rót vốn, nhân tiện ghé qua đánh giá tình hình công ty con của Trường Hải theo sắp xếp của Tần Chính.
Tần Hàm Yên dẫn theo Ngạn Bách Hàm rời khỏi sân bay, về phần hành lý đã sắp xếp người đến nhận.
Người đến đón bọn họ là Giám đốc công ty con của Trường Hải tên là Mạnh Hồng Phong.
Người này trẻ tuổi phóng khoáng lại rất có năng lực, mà năng lực lớn nhất của anh ta chính là biết điều, nhưng hình như hôm nay lại không được biết điều lắm.
Sau khi cung kính chào hỏi Tần Hàm Yên, anh ta cứ nhìn chằm chằm Ngạn Bách Hàm, ngu xuẩn đến mấy cũng biết tên này chính là đã bị hớp hồn mất rồi.
Tần Hàm Yên nhìn ra ý đồ của hắn, nhíu mày: "Mạnh tổng giám, anh đây là nhìn gì?"
Mạnh Hồng Phong hoàn hồn: "Tần tổng, phòng ốc đã chuẩn bị xong, mời ngài theo tôi."
"Không cần Mạnh tổng giám nhọc lòng, chúng tôi đã có sắp xếp." Tần Hàm Yên đến đây cũng không phải chủ yếu vì người này, lời ít ý nhiều mà đuổi hắn đi, tránh cho lại thêm chướng mắt.
Ngạn Bách Hàm nãy giờ đứng bên cạnh khoanh tay xem kịch hay, trong bụng thầm nghĩ xém nữa tên này không còn mạng để làm tổng giám gì đó, may là vẫn còn chút chừng mực.
"Vẫn nên để tôi đưa Tần tổng đến khách sạn, đường sá ở đây tôi vẫn am hiểu, tránh Tần đổng lại trách tội." Mạnh Hồng Phong kiên quyết, dù sao thì cũng nên biết vị này ở đâu, tiện bề chạy đến nịnh bợ một chút.
Tần Hàm Yên suy nghĩ một chút, gật đầu bảo Ngạn Bách Hàm báo địa chỉ.
Xe nhanh chóng khởi động hướng về khách sạn 5 sao duy nhất tại Chiêm Thành, tên Mạnh Hồng Phong ngồi ghế phó lái không nhịn được liên tục nhìn vào kính chiếu hậu, thầm nghĩ phải tìm cách có được wechat của vị thư ký này, nhưng hắn nào biết hành vi này của hắn sẽ thực sự chọc vào ổ kiến lửa.
Xe dừng trước cửa khách sạn, Mạnh Hồng Phong nhanh chóng xuống mở cửa, Ngạn Bách Hàm bước xuống, theo sau là Tần Hàm Yên.
"Anh về trước đi, ngày mai tôi sẽ ghé công ty." Tần Hàm Yên ra lệnh, cũng không muốn nói nhiều.
Mạnh Hồng Phong tỏ vẻ đã hiểu, thấy Tần Hàm Yên quay lưng bước đi mới mạnh miệng chạy lên gọi Ngạn Bách Hàm: "Vị tiểu thư này, tôi có thể xin wechat của cô để tiện theo dõi lịch trình Tần tổng không?"
"Không thể!" Ngạn Bách Hàm trả lời rất dứt khoát, quay lưng đuổi theo Tần Hàm Yên.
Phòng của hai người nằm trên tầng cao nhất của khách sạn, vừa hay nhìn xuống có thể bao quát hết cảnh sắc Chiêm Thành.
Hành lý đã được đưa đến, nhân viên khách sạn dẫn hai người về phòng, Ngạn Bách Hàm cho họ ít tiền rồi đuổi đi, đối với chức vị thư ký này cô làm ngày càng quen rồi.
Cô không về phòng mình ngay mà đến phòng Tần Hàm Yên: "Tần tổng, khách sạn này có mấy món hương vị không tệ, lát nữa cùng xuống ăn trưa."
Tần Hàm Yên gật đầu, lòng thầm nghĩ: Đã ăn chưa mà biết hương vị không tệ? sau đó cô cúi đầu tự mình sắp xếp hành lý, cũng không phiền đến Ngạn Bách Hàm.
Còn vì sao Ngạn Bách Hàm biết, đương nhiên là vì khách sạn này thuộc sở hữu của Ngạn gia cô rồi, còn phải hỏi sao.
Cô vui vẻ lùi về phòng, gọi vài cuộc điện thoại rồi chờ người đến thay mình thu dọn đồ đạc, phải tranh thủ mở laptop giải quyết chút việc, tránh một lát bị Tần Hàm Yên gọi đi.
Tối đến, Tần Hàm Yên phải đến tham dự tiệc rượu, nói là tiệc rượu nhưng là một vòng kín, bởi vì Tần Hàm Yên rất hiếm khi xuất hiện công khai, cô rất không thích chỗ đông người.
Tần Hàm Yên không dẫn theo Ngạn Bách Hàm, điều này làm Ngạn Bách Hàm chờ đợi cả buổi tối rất mất hứng, nhưng biết làm sao, người ta là bà chủ mà.
Nếu đã không được đi thì cô cũng không rảnh rỗi, hẹn mấy vị giám đốc đến bàn chút chuyện.
Tần Hàm Yên chọn cho mình bộ đồ kín kẽ, cấm dục.
Sơ mi trắng, quần tây và áo vest màu đỏ rượu trong vô cùng thành thục.
Đây là những bộ quần áo được đặt may riêng theo sở thích của Tần Hàm Yên, nhìn bề ngoài bình thường nhưng nó độc nhất vô nhị thuộc sở hữu của cô.
Ngạn Bách Hàm chạy xuống tiễn Tần Hàm Yên lên xe, không quên oán than vài câu mới thả người đi.
Cũng không biết là trong bữa tiệc đó có bao nhiêu kẻ sẽ nhìn ngắm cái nhan sắc này, Ngạn Bách Hàm bất giác thở dài, dù Tần Hàm Yên có ăn mặc kín kẽ đến đâu cũng không giấu được cái gương mặt thần tiên và đường cong mê người đó, được rồi, còn cả cái bụng toàn là múi.
Người này chăm sóc bản thân cũng quá tốt, lại thích tập luyện, có vài lần cô đã vô tình bắt gặp vị tổng tài nào đó đến thật sớm chơi đùa với mấy cái máy tập ở công ty.
Khi Tần Hàm Yên bước vào đã có mấy ông chú bụng to ngồi chờ sẵn, bên cạnh còn có một cô gái, họ nhìn thấy Tần Hàm Yên đều đứng dậy cho cô sự tôn trọng cần có: "Tần tổng đến rồi, mời ngồi."
Tần Hàm Yên khách sáo gật đầu rồi mới ngồi xuống.
Vị chủ tiệc hôm nay là Kim Quốc Lập, Tần Hàm Yên cũng có biết, ông ấy chính là giám khảo đêm chung kết năm đó, còn về phần vì sao tìm đến cô, chính là muốn cô đầu tư vào bộ phim điện ảnh của họ có tên: Cỏ bốn lá
Đạo diễn Kim giới thiệu một vòng để cô làm quen: "Đây là tổng giám đốc của giải trí Tinh Quang - Mục Lợi, đây là La Tử Tường - Biên kịch của bộ phim, đây là Hoa mập - Phó đạo diễn, đây là..." Tần Hàm Yên nhìn một vòng gật đầu chào hỏi.
Mục Lợi là tổng tài của Tinh Quang, vốn