Dù Thế Nào Cũng Phải Bồi Dưỡng Đầu Gấu Trường Thành Học Bá

Chương 1


trước sau


Dưới cái nắng gay gắt, cả bãi tập cứ như lò lửa.
 
Bảo Bảo đứng ở hàng thứ hai trong lớp, vị trí thứ ba từ trái sang phải.
 
Lúc này đây cô chỉ có một nguyện vọng, đó là ngất đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Một giây sau, một tiếng bịch vang lên, âm thanh truyền đến từ phía tai trái.
 
Nhưng rất đáng tiếc, đó không phải là cô.
 
“Thưa thầy có người ngất xỉu ạ.”
 
“Đưa đến phòng y tế nhanh đi.”
 
“Thưa thầy em đi cùng bạn ấy ạ.”
 
“Được, cầm theo bình nước theo cùng đi.”
 
Giáo viên lớp bên nhờ giáo viên lớp Bảo Bảo trong lớp giúp.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi đưa đi phòng y tế, anh để ý tư thế nghiêm của chúng giúp tôi nhé.”
 
“Được, anh đi đi.”
 
Một giọt mồ hôi to bằng hạt đậu trượt trên gò má tròn trịa của Bảo Bảo xuống chiếc cằm trơn nhẵn của cô.
 
Cô cảm nhận được sự bỏng rát từ phía sau cổ, rõ ràng là cô đã bị cháy nắng rồi.
 
Xem ra kem chống nắng mẹ mua giúp cô chẳng có tác dụng gì, cô chỉ mới đến huấn luyện quân sự có một ngày thôi đấy.
 
Giáo viên của lớp Bảo Bảo đi tuần lớp bên cạnh một hồi, sau đó trở về.
 
Đi vòng quanh đội ngũ xếp thành hình vuông bọn họ, chậm rãi nói:
 
“Học sinh thời nay suốt ngày ru rú trong nhà, chân không bước ra khỏi của, y như con gái nhà lành thời cổ đại. Mới đứng một chút là xỉu, các đồng chí xem lại tố chất sức khỏe của các đồng chí kém đến mức nào.”
 
Giáo viên vừa nói xong, vài tên nam sinh điếc không sợ súng ở mấy hàng sau bắt đầu cười lên.
 
Bảo Bảo nghĩ không ra có gì đáng mắc cười ở đây.
 
Trong hoàn cảnh như vậy, có cho cô xem Shin-cậu bé bút chì thì cô cũng không thể cười nổi.
 
“Nói các cô cậu là con gái nhà lành chắc vui lắm đúng không? Lát nữa những người khác nghỉ ngơi, vài đồng chí phía sau cứ tiếp tục đứng.”
 
Giáo viên giáng một đòn nặng nề lên đám nam sinh hàng sau, tiếng cười bỗng nhiên im bặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Trong tai Bảo Bảo toàn là tiếng ve sầu phiền não, cộng với tiếng xào xạc của lá cây.
 
Sự thoải mái và yên bình của tiếng ve sầu và tiếng chim hót thời trung học hoàn toàn không tồn tại.
 
Hiện thực đã dạy cho cô một bài học, trong phim ảnh và tiểu thuyết đều thứ chó má, lừa dối.
 
Đồ lừa đảo!
 
Chính vào lúc giáo viên đi đến vòng thứ ba quanh bọn họ thì…
 
Một anh chàng to lớn đen ngòm không thấy mặt mũi đi đến.
 
Anh ta cũng mang quân phục của giáo viên, đứng chống nạnh, cả khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi.
 
Toét miệng lau mồ hôi, hàm răng trắng ngần.
 
Giáo viên thấy tên vạm vỡ đi đến bèn cười với anh ta: “Cậu đến đây làm gì?”
 
“Chọn người xếp hàng biểu diễn.”
 
“Mới một ngày đã lập nhóm rồi sao?”
 
“Huấn luyện quân sự trường của các em ấy tổng cộng chỉ có 14 ngày, ngày cuối cùng vẫn phải tổng kết diễn luyện, không có thời gian đâu.”
 
“Thế cậu chọn đi.”
 
Giáo viên tránh sang một bên, dáng vẻ chọn người của anh chàng vạm vỡ cứ như đang chọn rau chọn củ cải vậy.
 
Tuy nhiên trong đội hình vuông đứa nào đứa nấy chán nản, chẳng có được mấy “củ cải” tốt.
 
Đôi mắt đen láy bướng bỉnh của anh ta đảo quanh một vòng, chọn từng người từng người một.
 
Bảo Bảo cũng bị chọn ra, cô có chút không tình nguyện trong lòng.
 
Cô cứ cảm thấy xếp hàng biểu diễn chẳng phải chỗ hay ho gì, có thể còn mệt mỏi hơn cả huấn luyện quân sự trong lớp.
 
Giáo viên lực lưỡng bắt đầu hô bọn họ giậm chân tại chỗ, anh ta hô khẩu lệnh.
 
“Giậm chân tại chỗ-giậm! 1 2 1, 1 2 1...tốt, có thể dừng rồi.”
 
Bốn nữ sinh được chọn ra dừng lại, anh ta lại trả một nữ sinh trở lại hàng ngũ.
 
Sau đó nói với giáo viên lớp Bảo Bảo rằng: “Ba đồng chí này tôi mang đi nhé.”
 
“Cái tên bá vương cậu, vừa đến đã cuỗm mất mấy người tốt nhất ở chỗ tôi.”
 
“Ai dà, tối uống vài ly đi, hôm nay nóng chết mất.”
 
“Ai thèm uống với cậu, con gấu đen suốt ngày quỵt nợ.”
 
Giáo viên vạm vỡ ngoác miệng cười, rồi ngoắt ngoắt tay về phía ba nữ sinh.
 
Tỏ ý các cô đi theo với anh ta.
 
Bảo Bảo nhìn hai nữ sinh còn lại.
 
Trong đó một người là bè lũ ngoan cố của cô hồi cấp hai, Hồ San San.
 
Ba người truyền cho nhau tín hiệu không xác định, không biết có nên đi hay không.
 
“Đi thôi, tôi cũng đâu phải bán các em.” Giáo viên vạm vỡ hô lớn.
 
“Vừa nhìn đã biết cậu không phải hạng tốt đẹp gì, cô bé người ta sợ cậu đấy.” Giáo viên lớp bọn họ trêu chọc.
 
“Đi đi đi, dẫn các em đi ăn đồ ngon nào, suốt ngày theo hắn ta phơi nắng có gì hay chứ.”
 
“Ơ, con gấu đen chết dẫm nhà cậu.” Giáo viên giả vờ muốn đánh.
 
Ba cô gái cảm thấy hai vị giáo viên tấu hài thật buồn cười.
 
Lúc này giáo viên cười rồi nói rằng: “Đi theo cậu ta đi.”
 
Cả ba cười rồi đi theo giáo viên vạm vỡ.
 
Lúc Bảo Bảo nhập học, chiều cao của cô là 1m58, giáo viên vạm vỡ đi trước mặt cô, trông cứ như một bức tường di động vậy.
 
Vừa có thể chắn gió, lại vừa có thể che nắng.
 
Cuối cùng, giáo viên lực lưỡng mang bọn họ đến dưới giếng trời giữa tòa nhà dạy học số một.
 
Tòa nhà dạy học số một là tòa nhà lớn nhất của trường bọn họ.
 
Cái giếng trời ở giữa có thể chứa đến hơn một trăm chỗ đứng rất rộng rãi.
 
Bây giờ đã có hơn mười nữ sinh ở chỗ dim mát, mọi người cười đùa nói chuyện với nhau.
 
“Các em ở đây chơi một lát, tôi đi gọi thêm vài người đến đây.”
 
Anh chàng vạm vỡ nói một cách không nghiêm túc xong liền quay người rời đi.
 
Chỉ để lại một đám con gái ngồi trên bậc thang cười ha ha.
 

Đám Bảo Bảo vừa mới đến nên không dám cười nhiều, họ tìm một chỗ rồi cũng ngồi xuống.
 
Tính cách của Hồ San San hướng ngoại hơn Bảo Bảo, vừa quay đầu đã đi tìm các bạn học đến sớm để bắt chuyện.
 
“Chào cậu, tớ là Hồ San San lớp 10B2, rất vui được biết cậu.”
 
“Chào, tớ là Chu Di lớp 10B7, rất vui được gặp cậu.”
 
Giọng nói của cô gái rụt rè xen lẫn một chút vui vẻ, có lẽ là thấy San San xinh đẹp.
 
Bảo Bảo khép hai đầu gối sát vào nhau, cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô chống đầu gối, đỡ lấy đầu nghe.
 
“Mọi người đến đã lâu chưa?” San San hỏi nữ sinh đó.
 
“Lớp vừa tập hợp sáng sớm đã bị gọi qua đây rồi.”
 
“Giáo viên kia khá là vui đó…”
 
Nghe một hồi, Bảo Bảo có chút mệt mỏi, bèn ngáp một cái, bắt đầu xem đàn kiến chuyển nhà.
 
Hồ San San đã nói chuyện xong với người ta từ lúc nào. Cô ấy trở về, đẩy nhẹ Bảo Bảo một cái.
 
“Hử?” Giọng nói mơ mơ hồ hồ, cứ như mới ngủ dậy.
 
“Thánh ngủ, đừng có nói với tớ cậu ngồi cũng ngủ được đấy nhé.”
 
“Sáng dậy sớm quá à.”
 
Còn chưa đến sáu giờ đã dậy, bởi vì sáu giờ rưỡi bọn họ phải tập hợp rồi.
 
“Vừa nãy tớ nghe ngóng hết rồi, thầy giáo này họ Đường, hình như thầy ấy khá tốt, mấy bạn đến trước đã nghỉ ngơi cả buổi sáng rồi.”
 
Bảo Bảo gật đầu, nhưng tinh thần vẫn cứ lờ đờ.
 
“Với cái tinh thần này của cậu, đợi lát nữa đừng giống bạn nữ lớp kế bên ngất đi đấy.”
 
“Tớ thì lại muốn ngất, nhưng ngất méo được.”
 
Hồ San San liếc xéo cô, dáng vẻ y như thể hận sắt không thể biến thành thép vậy.
 
“Nói một chút về thứ cậu thích đi nhỉ, lớp chúng ta có một soái ca.”
 
Bảo Bảo quay đầu nhìn cô ấy, hai chữ “lừa đảo” viết đầy trong đôi mắt trong veo đó.
 
“Tớ nói thật đấy!” Hồ San San vội vàng nói.
 
“Màn tự giới thiệu ngày hôm qua tớ

đều xem cả rồi, chẳng có ai ra hồn.”
 
Bảo Bảo trề môi, trông có vẻ không vui.
 
“Người này mới đến sau đó mà, lúc đó giáo viên chủ nhiệm đã nói giải tán, cậu 
thì chạy té khói về phòng tắm rửa, làm sao mà thấy được.”
 
“Hình như cậu chạy về cùng tớ.” Mặt cô vẫn tràn ngập sự hồ nghi.
 
“Tớ nghe người ta nói mà.”
 
“Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.” Nói cho cùng không để cô thấy thì cô sẽ không tin.
 
Hồ San San tức ói máu với cái tính khí cứng đầu của con bé này.
 
Hừ một tiếng, ngón tay trắng trẻo nhỏ nhắn lập tức véo đôi má bầu bĩnh của Bảo Bảo.
 
“Gan lớn quá rồi nhỉ, cứ muốn cái với bà.”
 
“Đau đau đau, chị San tha em cái mạng…”
 
Bàn tay nhỏ túm chặt cổ tay của Hồ San San, gương mặt to bằng bàn tay nhăn thành cái bánh bao nhỏ.
 
Tay của Bảo Bảo nhỏ thật sự, vừa mảnh khảnh vừa trắng nõn, lúc véo cực kì mềm mại.
 
Ban đầu Hồ San San cũng là bị hấp dẫn bởi cái “móng vuốt” đáng yêu này của cô, thế nên mới chủ động bắt chuyện, rồi trở thành bạn tốt nhiều năm như vậy.
 
Lúc này đây, khi bàn tay đáng yêu kia chìa ra, Hồ San San chỉ liếc mắt đã mềm lòng rồi.
 
Cô ấy thả gò má của Bảo Bảo ra, và còn xoa giúp cô, cảm giác tuyệt đến mức khiến người ta không muốn thả tay.
 
“Đến khi nhìn thấy người ta rồi đừng mê tít thò lò là được.”
 
“Hứ…” Bảo Bảo quay đầu.
 
Dáng vẻ tức giận kia cũng khiến cho người ta muốn cắn một miếng.
 
Hồ San San vui vẻ kéo bàn tay nhỏ trắng trẻo của cô, bắt đầu tám chuyện tiểu thuyết truyện tranh với cô.
 
Trong thời gian đó, giáo viên họ Đường to lớn có trở lại mấy lần, dẫn về khoảng từ vài người đến hơn mấy chục bạn nữ.
 
Nếu như không phải đang ở trường, nếu như không phải trên người anh ta là bộ quân phục nghiêm túc chính nghĩa thì…
 
Thật sự làm người ta nghĩ rằng đang tiến hành một cuộc giao dịch phi pháp ở đây.
 
Lúc gần đến 11 giờ rưỡi trưa, thầy Đường lại mang về thêm vài bạn nữ nữa.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy chỉ huy tất cả nữ sinh xếp thành đội ngũ hình vuông, sau đó điểm số người.
 
Cái đầu toàn là mồ hôi gật gật, có vẻ như khá hài lòng.
 
“Ngồi!”
 
Thầy vừa hô xong, cả bọn liền lục tục cúi đầu ngồi xuống.
 
“Tư thế ngồi của các em sai rồi, giáo viên của các em không dạy ngồi như thế nào sao?”
 
Mọi người ngơ ngác lắc đầu, giọng nói cùng không đồng đều: “Không có…”
 
“Vậy tôi thị phạm một lần. Chú ý xem đấy nhé, bắp chân trái bắt chéo phía sau bắp chân phải, sau đó nhanh chóng ngồi xuống.”
 
Thầy Đường thị phạm xong, trong đội ngũ đã có nữ sinh tự giác đứng dậy luyện tập.
 
“Đừng học nữa, để chiều đi, lát nữa là ăn cơm rồi, để không trì hoãn thời gian, tôi sẽ nói đơn giản vài câu.”
 
Nữ sinh nọ nghe thế lại ngồi xuống.
 
“Đội ngũ hình vuông của các em tổng cộng có 60 người, và phải đi diễu hành. Vào ngày diễn luyện tổng kết cuối cùng của kỳ huấn luyện quân sự, đội diễu hành là tiết mục biểu diễn áp chót. Khi luyện tập các em phải nghiêm túc một chút, chúng ta không cần thời gian tập luyện dài, chúng ta chỉ cần hiệu quả.
 
Anh ta nói nói xong liền lấy điện thoại trong túi ra xem, sau đó nhìn mấy khuôn mặt vẫn còn đang ngơ ngác: “Còn có gì chưa hiểu không?”
 
Từng khuôn mặt mù mờ lắc đầu.
 
“Vậy được, ĐỨNG!”
 
Một tiếng hô đứng, mọi người lại đứng hết lên.
 
“Đi ăn cơm đi, không cần phải chỉnh tề, đi nhanh chút. Đừng để mấy người kia nhìn thấy lại nói chúng ta chiếm đặc quyền.”
 
Thầy Đường liếc trái liếc phải thúc giục, bộ dạng như đứa trẻ kém may mắn.
 
Chọc cười những nữ sinh vừa bước chân vào cấp ba và vẫn còn chút cẩn trọng.
 
Những nữ quân nhân trong đội ngũ hình vuông hùng dũng xông thẳng đến dưới nhà ăn.
 
Thầy Đường để cho họ tìm một vị rồi ngồi xuống trước, đợi những người khác đến đông đủ rồi mới cùng nhau dùng cơm.
 
Bảo Bảo không được phân ngồi cùng bàn với Hồ San San.
 
Cô nhìn mâm cơm 6 món 1 canh trên bàn, 8 cái bát nhưng chỉ có mình cô.
 
Dù sao thì người vẫn chưa đến, Bảo Bảo khá rảnh rỗi nên rất tự giác giúp bạn học múc canh.
 
Khi cô múc xong đến bát cuối cùng, những người khác cũng đều đã đến.
 
Mọi người đứng trước bàn, giáo viên hô lên “ngồi”.
 
Đầu gối của tất cả mọi người như bị chặt đi vậy, răm rắp ngồi ngồi trên ghế nhựa.
 
“Cảm ơn, vừa nãy cậu giúp bọn tớ múc canh đúng không.” Một bạn nam đeo kính nói.
 
“Ừ, không cần khách sáo đâu, tớ là Bảo Bảo, đến trước một lúc, vậy nên tiện thể giúp mọi người múc canh, tớ không biết sức ăn của mọi người như thế nào, vì vậy không đơm cơm.”
 
Bảo Bảo cười giải thích, ánh mắt rải đều cho mỗi người ở bàn.
 
“Không sao, bọn tớ tự đơm cơm cũng được.” Một bạn nữ ở bên cạnh Bảo Bảo nói.
 
Mặc dù chiều hôm qua mọi người đã tự giới thiệu bản thân một lượt, nhưng đa số vẫn không thể nhớ được.
 
Giờ nhân lúc không khí đang tốt, mỗi người lại giới thiệu tên của mình lần nữa.
 
Bảo Bảo cười, c ô vừa húp canh vừa chào hỏi mọi người.
 
Qua một lúc, cô phát hiện có một vị trí trước bát canh còn trống.
 
“Hình như bàn chúng ta thiếu mất một người.” Cô cười nhìn về phía chỗ ngồi trống kia.
 
“À, đó là Khải Triết, tối qua cậu ta trèo tường ra ngoài chơi net thâu đêm, sáng sớm bị phó hiệu trưởng bắt ngay tại trận trong quán net, hình như vẫn chưa dạy dỗ xong.”
 
Người nói là một cậu bạn mập mạp và đang cầm chén  vừa và thức ăn vào miệng, vừa giải thích cho Bảo Bảo.
 
Bảo Bảo chẳng nghe rõ ràng Triết gì đó từ trong miệng của cậu ấy, cứ nhìn dáng vẻ tạp ăn tạp uống của cậu ấy lại có chút vui vui. 

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện