Dưới cái nắng gay gắt, cả bãi tập cứ như lò lửa.
Bảo Bảo đứng ở hàng thứ hai trong lớp, vị trí thứ ba từ trái sang phải.
Lúc này đây cô chỉ có một nguyện vọng, đó là ngất đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một giây sau, một tiếng bịch vang lên, âm thanh truyền đến từ phía tai trái.
Nhưng rất đáng tiếc, đó không phải là cô.
“Thưa thầy có người ngất xỉu ạ.”
“Đưa đến phòng y tế nhanh đi.”
“Thưa thầy em đi cùng bạn ấy ạ.”
“Được, cầm theo bình nước theo cùng đi.”
Giáo viên lớp bên nhờ giáo viên lớp Bảo Bảo trong lớp giúp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi đưa đi phòng y tế, anh để ý tư thế nghiêm của chúng giúp tôi nhé.”
“Được, anh đi đi.”
Một giọt mồ hôi to bằng hạt đậu trượt trên gò má tròn trịa của Bảo Bảo xuống chiếc cằm trơn nhẵn của cô.
Cô cảm nhận được sự bỏng rát từ phía sau cổ, rõ ràng là cô đã bị cháy nắng rồi.
Xem ra kem chống nắng mẹ mua giúp cô chẳng có tác dụng gì, cô chỉ mới đến huấn luyện quân sự có một ngày thôi đấy.
Giáo viên của lớp Bảo Bảo đi tuần lớp bên cạnh một hồi, sau đó trở về.
Đi vòng quanh đội ngũ xếp thành hình vuông bọn họ, chậm rãi nói:
“Học sinh thời nay suốt ngày ru rú trong nhà, chân không bước ra khỏi của, y như con gái nhà lành thời cổ đại. Mới đứng một chút là xỉu, các đồng chí xem lại tố chất sức khỏe của các đồng chí kém đến mức nào.”
Giáo viên vừa nói xong, vài tên nam sinh điếc không sợ súng ở mấy hàng sau bắt đầu cười lên.
Bảo Bảo nghĩ không ra có gì đáng mắc cười ở đây.
Trong hoàn cảnh như vậy, có cho cô xem Shin-cậu bé bút chì thì cô cũng không thể cười nổi.
“Nói các cô cậu là con gái nhà lành chắc vui lắm đúng không? Lát nữa những người khác nghỉ ngơi, vài đồng chí phía sau cứ tiếp tục đứng.”
Giáo viên giáng một đòn nặng nề lên đám nam sinh hàng sau, tiếng cười bỗng nhiên im bặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong tai Bảo Bảo toàn là tiếng ve sầu phiền não, cộng với tiếng xào xạc của lá cây.
Sự thoải mái và yên bình của tiếng ve sầu và tiếng chim hót thời trung học hoàn toàn không tồn tại.
Hiện thực đã dạy cho cô một bài học, trong phim ảnh và tiểu thuyết đều thứ chó má, lừa dối.
Đồ lừa đảo!
Chính vào lúc giáo viên đi đến vòng thứ ba quanh bọn họ thì…
Một anh chàng to lớn đen ngòm không thấy mặt mũi đi đến.
Anh ta cũng mang quân phục của giáo viên, đứng chống nạnh, cả khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi.
Toét miệng lau mồ hôi, hàm răng trắng ngần.
Giáo viên thấy tên vạm vỡ đi đến bèn cười với anh ta: “Cậu đến đây làm gì?”
“Chọn người xếp hàng biểu diễn.”
“Mới một ngày đã lập nhóm rồi sao?”
“Huấn luyện quân sự trường của các em ấy tổng cộng chỉ có 14 ngày, ngày cuối cùng vẫn phải tổng kết diễn luyện, không có thời gian đâu.”
“Thế cậu chọn đi.”
Giáo viên tránh sang một bên, dáng vẻ chọn người của anh chàng vạm vỡ cứ như đang chọn rau chọn củ cải vậy.
Tuy nhiên trong đội hình vuông đứa nào đứa nấy chán nản, chẳng có được mấy “củ cải” tốt.
Đôi mắt đen láy bướng bỉnh của anh ta đảo quanh một vòng, chọn từng người từng người một.
Bảo Bảo cũng bị chọn ra, cô có chút không tình nguyện trong lòng.
Cô cứ cảm thấy xếp hàng biểu diễn chẳng phải chỗ hay ho gì, có thể còn mệt mỏi hơn cả huấn luyện quân sự trong lớp.
Giáo viên lực lưỡng bắt đầu hô bọn họ giậm chân tại chỗ, anh ta hô khẩu lệnh.
“Giậm chân tại chỗ-giậm! 1 2 1, 1 2 1...tốt, có thể dừng rồi.”
Bốn nữ sinh được chọn ra dừng lại, anh ta lại trả một nữ sinh trở lại hàng ngũ.
Sau đó nói với giáo viên lớp Bảo Bảo rằng: “Ba đồng chí này tôi mang đi nhé.”
“Cái tên bá vương cậu, vừa đến đã cuỗm mất mấy người tốt nhất ở chỗ tôi.”
“Ai dà, tối uống vài ly đi, hôm nay nóng chết mất.”
“Ai thèm uống với cậu, con gấu đen suốt ngày quỵt nợ.”
Giáo viên vạm vỡ ngoác miệng cười, rồi ngoắt ngoắt tay về phía ba nữ sinh.
Tỏ ý các cô đi theo với anh ta.
Bảo Bảo nhìn hai nữ sinh còn lại.
Trong đó một người là bè lũ ngoan cố của cô hồi cấp hai, Hồ San San.
Ba người truyền cho nhau tín hiệu không xác định, không biết có nên đi hay không.
“Đi thôi, tôi cũng đâu phải bán các em.” Giáo viên vạm vỡ hô lớn.
“Vừa nhìn đã biết cậu không phải hạng tốt đẹp gì, cô bé người ta sợ cậu đấy.” Giáo viên lớp bọn họ trêu chọc.
“Đi đi đi, dẫn các em đi ăn đồ ngon nào, suốt ngày theo hắn ta phơi nắng có gì hay chứ.”
“Ơ, con gấu đen chết dẫm nhà cậu.” Giáo viên giả vờ muốn đánh.
Ba cô gái cảm thấy hai vị giáo viên tấu hài thật buồn cười.
Lúc này giáo viên cười rồi nói rằng: “Đi theo cậu ta đi.”
Cả ba cười rồi đi theo giáo viên vạm vỡ.
Lúc Bảo Bảo nhập học, chiều cao của cô là 1m58, giáo viên vạm vỡ đi trước mặt cô, trông cứ như một bức tường di động vậy.
Vừa có thể chắn gió, lại vừa có thể che nắng.
Cuối cùng, giáo viên lực lưỡng mang bọn họ đến dưới giếng trời giữa tòa nhà dạy học số một.
Tòa nhà dạy học số một là tòa nhà lớn nhất của trường bọn họ.
Cái giếng trời ở giữa có thể chứa đến hơn một trăm chỗ đứng rất rộng rãi.
Bây giờ đã có hơn mười nữ sinh ở chỗ dim mát, mọi người cười đùa nói chuyện với nhau.
“Các em ở đây chơi một lát, tôi đi gọi thêm vài người đến đây.”
Anh chàng vạm vỡ nói một cách không nghiêm túc xong liền quay người rời đi.
Chỉ để lại một đám con gái ngồi trên bậc thang cười ha ha.
Đám Bảo Bảo vừa mới đến nên không dám cười nhiều, họ tìm một chỗ rồi cũng ngồi xuống.
Tính cách của Hồ San San hướng ngoại hơn Bảo Bảo, vừa quay đầu đã đi tìm các bạn học đến sớm để bắt chuyện.
“Chào cậu, tớ là Hồ San San lớp 10B2, rất vui được biết cậu.”
“Chào, tớ là Chu Di lớp 10B7, rất vui được gặp cậu.”
Giọng nói của cô gái rụt rè xen lẫn một chút vui vẻ, có lẽ là thấy San San xinh đẹp.
Bảo Bảo khép hai đầu gối sát vào nhau, cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô chống đầu gối, đỡ lấy đầu nghe.
“Mọi người đến đã lâu chưa?” San San hỏi nữ sinh đó.
“Lớp vừa tập hợp sáng sớm đã bị gọi qua đây rồi.”
“Giáo viên kia khá là vui đó…”
Nghe một hồi, Bảo Bảo có chút mệt mỏi, bèn ngáp một cái, bắt đầu xem đàn kiến chuyển nhà.
Hồ San San đã nói chuyện xong với người ta từ lúc nào. Cô ấy trở về, đẩy nhẹ Bảo Bảo một cái.
“Hử?” Giọng nói mơ mơ hồ hồ, cứ như mới ngủ dậy.
“Thánh ngủ, đừng có nói với tớ cậu ngồi cũng ngủ được đấy nhé.”
“Sáng dậy sớm quá à.”
Còn chưa đến sáu giờ đã dậy, bởi vì sáu giờ rưỡi bọn họ phải tập hợp rồi.
“Vừa nãy tớ nghe ngóng hết rồi, thầy giáo này họ Đường, hình như thầy ấy khá tốt, mấy bạn đến trước đã nghỉ ngơi cả buổi sáng rồi.”
Bảo Bảo gật đầu, nhưng tinh thần vẫn cứ lờ đờ.
“Với cái tinh thần này của cậu, đợi lát nữa đừng giống bạn nữ lớp kế bên ngất đi đấy.”
“Tớ thì lại muốn ngất, nhưng ngất méo được.”
Hồ San San liếc xéo cô, dáng vẻ y như thể hận sắt không thể biến thành thép vậy.
“Nói một chút về thứ cậu thích đi nhỉ, lớp chúng ta có một soái ca.”
Bảo Bảo quay đầu nhìn cô ấy, hai chữ “lừa đảo” viết đầy trong đôi mắt trong veo đó.
“Tớ nói thật đấy!” Hồ San San vội vàng nói.
“Màn tự giới thiệu ngày hôm qua tớ