Dù Thế Nào Cũng Phải Bồi Dưỡng Đầu Gấu Trường Thành Học Bá

Chương 2


trước sau


Sau khi hết thời gian dùng cơm, mỗi lớp đều trở lại sân tập một cách trật tự theo đội ngũ hình vuông.
 
Vì nhà ăn ở phía Bắc, còn sân tập và nhà dạy học số 1 thì nằm ở phía Nam.
 
Cổng trưởng lại ở giữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vậy nên dù có đi bộ từ nhà ăn đến nhà dạy học số 1 hay là về hướng sân tập đều không thể tránh khỏi việc đi qua cổng trường.
 
Đội ngũ của lớp Bảo Bảo đang đi thì chợt phát hiện có tiếng cười ngắt quãng ở phía trước.
 
Dường như trong tiếng cười còn xen lẫn với vài ba chữ “đẹp trai quá”, “lén lút ra ngoài bị bắt rồi.”
 
Cô còn đang tò mò, lúc đi qua cổng trường, cô đã nhìn thấy căn nguyên thứ khiến mọi người cười là gì.
 
Một anh chàng cao to đang đối mặt với đội ngũ đi qua trong tư thế bị phạt đứng.
 
Ánh mặt trời chiếu rọi sau lưng cậu ấy.
 
Cậu ngáp dài, dáng vẻ cà lơ phất phơ, tràn ngập vẻ hờ hững.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khoảnh khắc cô nhìn rõ dáng vẻ của cậu, đôi mắt lập tức lộ ra ánh sao sáng.
 
Đẹp trai quá, giống như là một mỹ thiếu nam bước ra từ truyện tranh vậy đó.
Áo sơ mi rộng thùng thình, chiếc quần dù có nhăn nhúm nhưng vẫn tôn lên đôi chân dài miên man.
 
Lúc đôi mắt cậu híp lại vì ngáp, phải nói là đẹp lu mờ lòng người.
 
Bên dưới mắt có quầng thâm, có lẽ là thức đêm nên tinh thần không tỉnh táo.
 
Mái tóc ngắn màu đen bồng bềnh mềm mại, tạo ra một loại cảm giác thôi thúc người ta muốn phạm tội.
 
Dường như cậu không dễ đổ mồ hôi, trời nắng nóng như vậy, chiếc áo sơ mi trên người vẫn khô ráo như cũ.
 
Bảo Bảo vẫn đang đi, còn đầu thì đang ngoái lại, cho đến khi không thể ngoái được nữa mới thu lại ánh mắt từ hướng đó.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy được soái ca thì tâm tình tốt cực, khi về đến giếng trời ở nhà dạy học số 1, cô vẫn mang theo nụ cười vô cùng rạng rỡ.
 
Thầy Đường vạm vỡ để họ nghỉ ngơi trước, nửa tiếng sau hẵng bắt đầu luyện tập.
 
Thế nên Hồ San San kéo Bảo Bảo vào trong góc, bắt đầu hỏi chuyện.
 
“Sao nào? Thấy rồi chứ, đẹp trai nhỉ.”
 
“Cái tên vừa trèo tường ra ngoài chơi nét kia chính là nam sinh rất đẹp trai lớp chúng ta trong miệng cậu đấy ư?”
 
“Cậu cũng biết hôm qua cậu ấy trèo ra ngoài chơi net rồi à?”
“Nghe bạn nam cùng bàn nói lúc ăn cơm.”
 
“Ồ ồ.” Hồ San San gật gù, xoa xoa khuôn mặt tròn tròn của cô, “Giờ đã biết tớ không lừa cậu rồi chứ, xem lại cái mặt mê trai vừa nãy của cậu kìa, cổ ngoái lại đến sắp gãy rồi.”
 
Bảo Bảo mím chặt môi, nghiêm túc gật gật đầu.
 
“Người đúng là rất đẹp, trắng trẻo sạch sẽ, cao cao gầy gầy, quan trọng là áo sơ mi trắng nhàu như thế vẫn không che giấu nổi vẻ đẹp của cậu ta. Mũi khá thẳng, môi thì mỏng mềm như là bôi son dưỡng ý…”
 
“Dừng dừng dừng!” Hồ San San nâng tay cắt ngang khát khao hồi tưởng lại đến híp mắt của Bảo Bảo.” Vừa nhắc đến trai đẹp là cậu không thể nào dừng lại được.
 
“Thiệt đáng tiếc mà…” Dáng vẻ khao khát của Bảo Bảo cũng thả lỏng dần, cô thở dài “Người đẹp trai như vậy lại là anh chàng hư hỏng.”
 
“…” Hồ San San khó hiểu, không nhịn được nói, “Sao cậu nhìn ra được cậu ấy là người hư hỏng?”
 
“Chơi net xuyên đêm, còn bị cô giáo bắt ngay tại trận chứ gì nữa.”
 
Mắt Bảo Bảo trừng lớn, tròn tròn ngập tràn cảm giác vô tội.
 
“...Có phải cậu hiểu sai gì về thiếu niên hư hỏng không?”
 
“Hử?”
“Nói thế nào thì thiếu niên hư hỏng cũng phải đánh nhau ác liệt, hút thuốc uống rượu mới đúng chứ. Tiêu chuẩn của cậu có phải có hơi thấp không?”
 
“...” Bảo Bảo nghĩ ngợi, hình như là vậy.
 
“Nhưng mà...” Vẻ mặt Hồ San San lộ vẻ khó xử, sáp lại gần Bảo Bảo nói, “Cậu nói cũng không sai, Ninh Khải Triết kia đúng thật là không phải một nhân vật đơn giản. Uống rượu hút thuốc gì thì không biết, nhưng trước kia cậu ấy chính là một trong những trùm cấp hai, ngày cả cấp hai cấp ba cũng không ai dám chọc vào cậu ấy.
 
“…” Bảo Bảo trợn mắt một lần nữa.
 
Lần này không phải cảm giác vô tội, mà là cảm giác kinh sợ.
 
Vì trường tiểu học của Bảo Bảo ở gần nhà.
 
Cấp một lại vào học tại ngôi trường theo hình thức khép kín vô cùng nghiêm khắc.
 
Đối với tên của những đầu gấu chỉ nghe qua chứ chưa từng gặp qua.
 
Trước đó, những thứ này đều chỉ tồn tại trong tiểu thuyết phim hoạt hình, vô cùng hư ảo.
 
“Nghe nói năm lớp bảy có lần cậu ấy một thân một mình quật ngã năm nam sinh cấp ba đấy. Năm người kia cũng không phải người dễ đối phó, bình thường rất hỗn láo, bọn họ còn có kinh nghiệm cầm dao đả thương người nữa.”
 
“Đáng sợ vậy sao?” Bảo Bảo có hơi sợ, “Loại người như thế làm sao có thể vào trường của chúng ta chứ?”
Cấp ba Húc Thị là một trường trọng điểm, có lịch sử lâu đời.
 
Đây còn là một trường tư thục nổi danh vào thời nhà Thanh lúc bấy giờ, tương truyền rằng còn đào tạo ra tú tài trạng nguyên.
 
Đến hôm nay, trong trường vẫn có một tòa nhà cổ, mô phỏng theo kiến trúc của trường tư thục thời đó, phía sau tòa nhà cổ là một rừng bia.
 
Trên bia có ghi chép lại chữ lưu niệm và thư văn của các tú tài trạng nguyên trước đây.
 
Sau đó cải cách mở cửa, trường tư thục được sửa lại thành trường cấp ba.
 
Không năm nào là không có thủ khoa, thậm chí còn có một số cựu sinh viên vào làm việc ở Viện Khoa học, trở thành viện sĩ* của Viện Khoa học.
 
*院士: là danh hiệu cao nhất về phương diện khoa học kỹ thuật được một quốc gia nào đó thành lập nên.
 
Nhà trường còn làm tượng đá cho cựu sinh viên nọ, đặt ở trước tòa văn phòng.
 
Trường có bảo tàng riêng, chuyên ghi chép lại những biến động lịch sử của trường.
 
Vì vậy muốn thi vào trường cấp ba Húc Thị không phải là chuyện dễ dàng.
 
Trên một ý nghĩa nào đó, người có thể vào được đây.

 
Cho dù có được phân vào lớp bình thường hay lớp trọng điểm, thì cũng đều là những học bá từ các trường cấp hai.
Trong nhận thức của Bảo Bảo, những bạn nam thích ẩu đả thường không thích học tập.
 
Thành tích tất nhiên sẽ không tốt, nếu đã không tốt, làm sao có thể thi được vào trường cấp ba Húc Thị.
 
“Bảo Bảo ngốc của tôi ơi, cậu hỏi tớ, thế tớ hỏi ai bây giờ?” Hồ San San nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Nhưng nghe nói bố cậu ta mở công ty kinh doanh ô tô, chắc khá giàu có.”
 
“Đến cả bố người ta

làm gì cậu cũng biết, bội phục, bội phục.”
 
Bảo Bảo gỡ những “móng vuốt” xinh đẹp đó trên mặt mình xuống, vẻ mặt thở dài ngưỡng mộ.
 
Khi Hồ San San còn định mở miệng nói gì đó thì…
 
Một tiếng còi vang lên, theo sau là tiếng hét thô lỗ của thầy Đường: “Tập hợp!”
 
Tiếng thì thầm kết thúc, sau đó là bước vào buổi huấn luyện với hệ thống phức tạp.
 
Lúc buổi huấn luyện chiều sắp kết thúc, hiệu phó Lưu dẫn theo một thầy giáo đến trước cổng trường.
 
Trên người hiệu phó Lưu là bộ quần áo công sở, chiếc váy bó sát dài đến đầu gối.
 
Mắt đeo một cặp kính gọng mỏng, chân đi giày da cao gót đế vuông.
 
Đầu tóc được chải như một nữ tu, cẩn thận tỉ mỉ.
 
Hai tay bà khoanh lại phía sau, đầu ngẩng cao khá hung dữ đứng trước mặt Ninh Khải Triết.
 
Giọng nói sắc lạnh.
 
“Đã biết sai chưa?” 
 
Câu nói kinh điển.
 
Ninh Khải Triết nghiêng đầu đảo mắt một vòng tròn.
 
“Biết rồi ạ…” Giọng nói lười biếng.
 
“Chẳng có chút sức sống, nói lại lần nữa!”
 
“Đã biết!” Tinh thần nâng cao lên một chút.
 
Ánh mắt của phó hiệu trưởng Lưu vẫn sắc bén như cũ, dễ dàng nhìn ra cảm xúc chẳng màng của cậu.
 
“Đứng nghiêm như thế này à?”
 
Giọng nói vừa vang lên, cô giáo trẻ phía sau phó hiệu trưởng Lưu bất giác đứng thẳng hơn một chút.
 
Ninh Khải Triết thở than trong lòng cậu chưa từng học tư thế nghiêm, có quỷ mới biết đứng thế nào.
Thế nhưng bên ngoài cậu vẫn ngoan ngoãn thả hai tay phía sau lưng ra, để xuống hai bên chân.
 
“Tôi không quan tâm em ngông cuồng như thế nào khi còn ở trường cấp hai trước kia, nếu em đã có thể thi đỗ dựa vào năng lực bản thân, đã vào rồi thì phải tuân thủ nội quy của trường trung học phổ thông Húc Thị. Tốt nhất sau này em đừng để tôi bắt được khi đi quán net, đánh nhau...”
 
Phó hiệu trưởng Lưu đang dạy dỗ cậu không ngừng nghỉ.
 
Một đội ngũ toàn nữ chỉnh tề đi qua.
 
Bảo Bảo cũng theo đội lướt qua, nhìn thấy bóng người thẳng tắp và vẫn lười biếng như vậy đang đứng trước mặt phó hiệu trưởng Lưu.
 
Khác với lúc buổi trưa cậu chỉ có một mình.
 
Bây giờ đối mặt với sự khiển trách của hiệu phó, toàn thân cậu tản mát ra một luồng khí tàn bạo.
 
Mi tâm giữa đôi lông mày dài rậm nhíu chặt, môi mỏng mím thành một đường.
 
Khuôn mặt trắng trẻo lộ ra vẻ cô độc lạnh lẽo mất hết kiên nhẫn.
 
Hàng mi tuyệt đẹp kia khẽ run, mi mắt khẽ mở.
 
Ánh mắt tĩnh lặng đó tình cờ đối diện với Bảo Bảo.
 
Cô lập tức thu lại ánh mắt, không dám nhìn thêm.
Ngộ nhỡ bị cái tên bá đạo này nhắm trúng thì những ngày tháng sau này không biết sống sao.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bảo Bảo cúi thấp đầu, cực lực hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
 
Cho đến khi đã đi qua khỏi cổng trường hoàn toàn, cô mới ngẩng đầu lên.
 
Cô vuốt vuốt  ngực, thở ra một hơi dài, phảng phất như là mới trải qua kiếp nạn.
 
Đến nhà ăn, vẫn như buổi trưa, cả bàn cũng chỉ có mình cô.
 
Cô bắt đầu giúp bạn học múc canh, lúc đến một vị trí nào đó, cô do dự một lúc.
 
Cuối cùng nghĩ lại, tất cả mọi người đều có canh rồi, nếu không giúp cậu ấy múc canh dường như lộ liễu quá.
 
Vì vậy Bảo Bảo cầm cái bát đó lên, còn vô thức thêm vào vài miếng thịt.
 
Đợi một lúc, những bạn học khác cũng đều đã đến.
 
Người cuối cùng đến là Ninh Khải Triết, cậu ấy vừa đi tới là đặt mông ngồi xuống.
 
Tên mập cùng bàn là Trương Chí Thần nhỏ giọng nhắc nhở: “Khải Triết, phải đợi thầy giáo cho ngồi mới được ngồi.”
 
Môi mỏng của Ninh Khải Triết khẽ động, hình như là có câu chửi thề đã đến bên mép.
 
Hai tròng mắt đen thẳm khẽ liếc, như là nhìn thấy cái gì đó liền kiềm chế lại.
 
Do dư một lúc, cậu ta lại nuốt câu đó xuống.
 
Bảo Bảo nhìn xuống đất cả buổi, nghe lời tường thuật vào buổi trưa của San San.
 
Bây giờ cô đã có chút kính sợ đối với Ninh Khải Triết.
 
Giáo viên hô “ngồi”, những cái đầu dần thấp xuống.
 
Ninh Khải Triết vừa ngồi đã thấy nước canh màu trắng sữa và thịt nổi lềnh bềnh trong bát của mình.
 
Lông mày cậu hơi nhíu lại, cộng thêm cục tức bị hiệu phó giáo huấn, giọng điệu vô cùng không vui.
 
“Ai múc canh?”
 
Giọng nói lạnh ngắt, khiến cho mọi người trong bàn đều khựng lại, đũa và chén trong tay không hẹn mà đều hơi rung lên.
 
Sau nửa giây yên tĩnh, Bảo Bảo dè dặt giơ nửa cánh tay nhỏ lên.
 
“Tôi múc...vì tôi đến sớm, thế nên quen giúp mọi người thêm canh, nếu cậu không thích...”
 
“Khụ khụ, không có gì, cảm ơn.”
 
Ninh Khải Triết bụm miệng ho vài tiếng, ngắt lời của Bảo Bảo.
 
Dường như cậu chẳng muốn nói nhiều quá, mày nhíu lại bắt đầu uống canh.
 
Hàng mi kia như một cái ô, che đi toàn bộ ánh mắt.
 
Những người bên cạnh rốt cuộc cũng không biết là cậu có hài lòng hay không.
 
Bảo Bảo thì càng thấp thỏm không yên, không biết lần sau có nên giúp cậu ta thêm canh nữa không.
 
Tuy nhiên điều không ai phát hiện được là, đôi tai dưới mái tóc đen của Ninh Khải Triết hơi phiếm hồng.
 
Giống như một con cáo nhỏ màu trắng, rũ tai cụp mắt, không biết là đang xấu hổ hay là đang ảo não.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện