Dù Thế Nào Cũng Phải Bồi Dưỡng Đầu Gấu Trường Thành Học Bá

Chương 11


trước sau


“Cục cưng về rồi à?”
 
Bảo Bảo về đến nhà, vừa vào cửa đã nghe tiếng của mẹ vọng ra từ phòng khách.
 
Cô xỏ dép lê, lao vào phòng khách, balo ném bừa trên ghế sô pha, rồi ôm chầm vào lòng mẹ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm.” Làm nũng.
 
Tần Tư vỗ vỗ vai con gái, cúi xuống hôn lên trán cô, cười nói: “Mẹ cũng nhớ con lắm.”
 
“Mẹ đang làm gì đó?” Ngẩng đầu lên từ trong lòng mẹ, Bảo Bảo nhìn máy tính bảng trong tay mẹ.
 
“Xem người ta nhảy múa, tìm chút cảm hứng.”
 
“Câu lạc bộ khiêu vũ của mẹ lại phải dàn dựng vũ đạo mới rồi ạ?”
 
“Ừ, đợi tiệm chuyển đi rồi sẽ bắt đầu chuẩn bị vũ đạo mới.”
 
“Mẹ tuyệt vời quá xá!” Cô chu miệng hôn lên đôi gò má của Tần Tư.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bỗng nhiên một giọng nói ở bên cạnh vang lên: “Không được tùy tiện cợt nhả vợ của người khác.”
Bảo Bảo quay đầu, nhìn thấy ông bố “trẻ trâu” đang mặc chiếc quần lớn, đeo chiếc tạp dề hình Doraemon, miệng râu lún phún, tay cầm thìa gỗ, một tay chống nạnh và đang ai oán nhìn cô.
 
Một giây sau, ông bố “trẻ trâu” lại biến thành ông bố khổ tình, hai tay giang ra, nước mắt giàn dụa.
 
“Con gái cưng của bố cuối cùng đã về rồi, bố nhớ muốn chết rồi, nhanh đến đây để bố ôm cái nào, xem con gái bố có gầy đi chút nào không.”
 
Bảo Bảo chu môi chê bai, nhưng trong đôi mắt tràn ngập ý cười.
 
“Miệng bố toàn là râu, không cho ôm.”
 
Không những không rời khỏi lòng mẹ, mà còn rúc vào sâu hơn một chút.
 
Bảo Đông Lương sững người, cứ như hoàn toàn không ngờ được sẽ bị con gái mình chê bai.
 
Lệ nóng dâng trào trong mắt, nhìn như sắp khóc đến nơi rồi.
 
Tần Tư không kìm được, cười vỗ vai con gái: “Đi đi, ôm bố nồng thắm vào, không thì rất có khả năng ổng lại viết cho nhân vật chính lìa đời, tối nay lại loạn xì ngầu với độc giả cho xem.”
 
Bảo Bảo nhịn cười, đứng dậy rời khỏi vòng tay mẹ, không chọc bố nữa, một vòng tay ôm trọn vòng eo rắn chắc của bố.
 
“Bố ơi, con cũng nhớ bố.”
“Hức ở bên con gái vẫn tốt nhất, mới lớp 10 mà bày đặt huấn luyện quân sự gì chứ, làm con gái bố gầy rộc đi rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Bàn tay lớn nắm lấy cánh tay nhỏ bé của con gái, Bảo Đông Lương vô cùng thương tiếc.
 
“Không mệt đâu ạ, bọn con ở đội diễu hành, thầy giáo tốt lắm cơ.”
 
Bảo Đông Lương vẫn không buông tha, một mực nói con gái vừa gầy lại vừa đen.
 
Cho đến khi Tần Tư khịt khịt mũi, nói một tiếng: “Sao lại có mùi khét nhỉ?”
 
“Ối! Sườn xào chua ngọt của anh!”
 
Bảo Đông Lương lập tức thả con gái ra, phi như bay vào bếp, bận rộn một hồi.
 
Nhưng con gái ông lại cười vô cùng sảng khoái khi thấy ông luống cuống chân tay như thế.
 
8 giờ tối, sân bóng rổ ngoài trời ở ngoại ô phía Đông thành phố.
 
Một hình bóng cao gầy vẫn không ngừng lừa tâng bóng vào rổ.
 
Nhà trường đã khóa cửa kí túc xá vào lúc 5 giờ rưỡi chiều, Ninh Khải Triết chỉ có thể mang đồ chuyển đến tiểu khu nhà mình để đánh bóng.
 
Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hai giọt mồ hôi chảy trên hàng mi dài mê người.
Điện theo réo rắt một hồi, Ninh Khải Triết dụi đôi mắt đẫm mồ hôi, đi tới lấy điện thoại trong balo ra nghe.
 
“Thằng nhóc thúi, đã mấy giờ rồi hả? Cơm mẹ mày làm nguội hết cả rồi, vậy mà mày còn vất vưởng ở đâu thế hả?!”
 
“Không ăn nữa, hai người ăn đi.” Lời nói mang theo chút nóng nảy.
 
Vừa ngồi xuống, tay chân tê mỏi, cậu biết rằng chắc chắn đã vận động quá mức.
 
Quệt mồ hôi, chẳng đợi bố cậu là Ninh Dũng Tiên nói gì thêm, chỉ nói một tiếng “Con cúp máy đây”  đã ngắt điện thoại.
 
Ném điện thoại vào lại balo, quả bóng lại về trong tay cậu.
 
Bịnh bịch, một đường đưa đến ngoài vạch ba phân, nhảy lên đưa bóng vào rổ.
 
Chuẩn xác ném vào rổ.
 
Không ngừng chạy, ném bóng, lặp đi lặp lại.
 
Đêm ngày càng tĩnh lặng.
 
Lúc đầu còn có vài người đi bộ, nhưng sau đó thì chẳng còn ai nữa.
 
Cho đến khi cậu sức cùng lực kiệt, thật sự không thể chạy nổi nữa mới nằm vật ra đất.
 
Cả người dang rộng thành chữ đại (大), nhìn ánh trăng sáng vằng vặc trên bầu trời.
 
Cậu không ngừng thở dốc, phần ngực nhấp nhô dữ dội.
 
Mồ hôi chảy xuống từ cổ, lướt qua phần bụng, từ má xuống thái dương rồi ra sau mang tai, từ đầu óc ướt đẫm trượt xuống.
 
Tất cả cảm giác tiếp xúc đều vô cùng rõ ràng, duy chỉ mỗi sức lực là không rõ nét như vậy.
 
Sức lực dùng cạn kiệt, cậu vô cùng mệt mỏi.
 
Cậu chỉ không hiểu tại sao lại khó chịu.
 
Tuy rằng là lần tỏ tình đầu tiên với người khác, nhưng kết quả là sự thất bại hoa lệ.
 
Nhưng cậu không cảm thấy có gì xấu hổ vì điều đó.
 
Chẳng phải giống như đánh bóng thua người ta thôi sao?
 
Ai quy định rằng cậu không được thất bại cơ chứ?
 
Đánh bóng thua rồi, cậu sẽ không cam tâm, sẽ chán nản.
 
Sau đó lại cố gắng, để dành cho lần sau đánh đối thủ phải gọi bằng bố.
 
Nhưng tỏ tình thất bại với Bảo Bảo, cậu không có không cam tâm, mà chỉ có chán nản.
 
Chán nản đến nỗi trái tim thắt chặt, giống như rút cạn sinh lực.
 
Khi nghe Bảo Bảo nói rằng muốn giữ khoảng cách với cậu, không làm bạn vì để cậu dễ chịu hơn một chút.
 
Cậu chỉ cảm thấy càng thêm buồn, buồn đến nỗi đánh bóng cũng không thể khơi dậy sự nhiệt huyết của cậu.
 
Xung quanh thật yên tĩnh, cậu chỉ nghe được tiếng hô hấp của mình vang vọng trong không gian.
 
Bỗng nhiên một ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu óc của Ninh Khải Triết.
 
Tại sao cậu lại thích Bảo Bảo?
 
Các bạn nữ nhìn lén cậu không ít, Bảo Bảo chỉ là một trong số đó mà thôi.
 
Bạn nữ sợ cậu càng không ít, Bảo Bảo vẫn là một trong số đó.
 
Cô ấy cũng chẳng xinh đẹp bao nhiêu, ít nhất Hồ San San bên cạnh kia còn đẹp hơn cô ấy.
 

Tính cách của cô ấy cũng tốt, ngoan ngoãn dịu dàng, nhưng những bạn nữ y như vậy không hề ít.
 
Ví dụ bạn nữ đưa nước cho cậu hôm nay hình như cũng dạng tính cách đó.
Tựa hồ...cậu không còn nhớ rõ bạn nữ đó nữa rồi.
 
Ninh Khải Triết áp tay lên mắt, thở hồng hộc, giống như con cá mắc cạn.
 
Ít lâu sau, cậu ngồi thẳng dậy, kéo lại chiếc áo cotton ướt đẫm trên người.
 
Cầm balo đeo lên vai, đập bóng lên ôm vào lòng, chậm rãi đi về nhà.
 
Buổi tối tắm xong, Bảo Bảo mang bộ đồ ngủ hoạt hình nằm trên giường.
 
Tay chân giang rộng, tạo tư thế thoải mái nhất.
 
Nhìn trần nhà nghĩ rồi lại nghĩ, cô quyết định nói chuyện cùng San San.
 
Cầm điện thoại đến, vuốt đến hộp thoại trò chuyện với San San.
 
[San San...]
 
Vài giây sau, Hồ San San vô cùng hiểu chuyện trả lời: [Từ chối xong giờ áy náy trong lòng à?]
 
Bảo Bảo: Một icon gật đầu dữ dội rất đáng yêu được gửi qua.
 
[Nói đi, muốn dùng cách gì để vượt qua thời kì áy náy đây?]
 
[Tớ thèm cái máy nhảy mới trong thành phố trò chơi từ lâu lắm rồi...]
 
Lớp 9 bận rộn thi cử, không có cơ hội đi chơi thử.
[...] Hồ San San.
 
[Cậu thế này có ổn không? Nói không chừng đầu gấu soái ca người ta đang âm thầm khóc lóc, thương tâm tuyệt vọng đấy, cái thứ không tim không phổi nhà cậu ý!]
 
[...Tớ cũng không giúp gì được cậu ấy mà, càng giúp càng toang, hơn nữa có thể cậu ấy còn cho rằng tớ đang chơi trò ám muội với cậu ấy, chi bằng giải quyết dứt khoát một

chút.]
 
Một icon uể oải được gửi qua, Bảo Bảo lật người, nằm nghiêng thở dài.
 
Cô nghĩ, đều là thanh niên, đau buồn gì cũng sẽ nhanh chóng qua đi thôi.
 
Chỉ cần trong nửa kì nghỉ còn lại cô không xuất hiện trước mặt Ninh Khải Triết, tin rằng mỹ thiếu nam kia sẽ nhanh chóng quên cô đi chứ nhỉ.
 
[Hỡi người con gái với trái tim lang sói...nói đi, bao giờ?]
 
[Mai đi, tớ không thể chờ được.]
 
[Ok, thế 2 giờ chiều mai gặp ở thành phố trò chơi nhé.]
 
[OK!]
 
Cuộc hẹn ngày mai đã êm xuôi.
 
Bảo Bảo lại lướt bảng tin và Weibo của bạn bè, cũng không thấy có gì bất thường.
Lúc này mới yên tâm tắt đèn đi ngủ.
 
Ba ngày sau.
 
Ba thiếu niên ký một bản kê khai thăm hỏi ở tiểu khu phía Đông thành phố, sau đó đi thẳng đến dưới nhà của Ninh Khải Triết.
 
Lúc mẹ của Ninh Khải Triết mở cửa an toàn của tòa nhà, ba thiếu niên mới bắt đầu xì xào.
 
“Trương Chí Thần, cái cậu nói có đúng không đấy? Nếu lát nữa chúng ta bị Ninh Khải Triết đánh, cậu sẽ tiêu đời đấy, tớ nói cho cậu biết!”
 
“Lừa cậu làm gì chứ? Cũng không béo thêm được!”
 
“Còn muốn béo lên nữa, cậu đã bao nhiêu cân rồi, cậu không biết đếm à?”
 
Tay trái của Hồng Thế vỗ vào cái bụng lớn của Trương Chí Thần, lớp mỡ rung lên.
 
“Nhưng mà không ngờ Khải Triết của chúng ta lại tỏ tình với người khác, tớ quả thật không dám tin.”
 
Cao Dục vừa nói xong thì cửa mở ra.
 
Ba người bước vào, ở trong thang máy vẫn còn thì thầm to nhỏ.
 
“Nói chứ lần trước hoa khôi lớp chúng ta còn hỏi thăm tin tức của Khải Triết với tớ đấy.” Cao Dục.
“Nguyên Tư Thiên ư? Chẳng phải cô ấy chuẩn bị xuất ngoại sao?”
 
Thang máy dừng ở tầng ba, Hồng Thế đứng ở phía trước vừa nói vừa lùi ra sau nhường chỗ.
 
Bước vào là một cặp mẹ con, bé trai đạp chiếc xe nhỏ, nhìn thấy tay phải của Hồng Thế liền hét thất thanh gọi mẹ.
 
Mẹ của cậu bé dỗ cậu xong, trong lòng vô cùng áy náy nói với Hồng Thế: “Xin lỗi, trẻ con không hiểu chuyện.”
 
Lúc nói cô ấy cũng nhìn bàn tay phải của Hồng Thế.
 
Hồng Thế lắc đầu cười ôn hòa: “Không sao đâu.”
 
Cậu nhìn bé trai trốn trong lòng mẹ kia, bèn giấu phần tay phải phía dưới cổ tay ra sau người.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bầu không khí nhất thời lắng đọng, nhưng Hồng Thế đã không có bàn tay phải từ khi sinh ra cũng không để bụng.
 
Cậu đã quen với ánh mắt sợ hãi như thế của người khác.
 
Cao Dục đằng hắng vài tiếng, tiếp đó trở về với chủ đề của bọn họ.
 
“Cô ấy sắp ra nước ngoài rồi, nhưng vẫn còn lưu luyến Khải Triết. Nhưng mà ngay cả cô gái xinh đẹp nền nã như Nguyên Tư Thiên mà Khải Triết cũng từ chối rồi, tớ thật sự rất tò mò về cô gái cậu ấy thích.”
 
“Tớ cũng tò mò.” Hồng Thế gật đầu, chuyển sang hỏi Trương Chí Thần, “Cô gái kia có đẹp không?”
 
Trương Chí Thần ngẫm nghĩ, nói: “Đẹp, nhưng...tớ cảm thấy không bằng Nguyên Tư Thiên.”
 
“Chù chòa...” Cao Dục và Hồng Thế càng thêm tò mò.
 
Thang máy dừng ở tầng thứ 27, cậu bé được mẹ dắt tay ra khỏi thang máy.
 
Lúc cửa thang máy sắp sửa đóng lại, cậu bé dường như đã khắc phục được nỗi sợ.
 
Cậu bé quay đầu vẫy cái tay nhỏ, nói với Hồng Thế ở trong thang máy: “Tạm biệt anh.”
 
Hồng Thế hơi ngạc nhiên, ngay sau đó cậu nở nụ cười, đưa bàn tay trái lành lặn lên và nói với cu cậu: “Tạm biệt.”
 
Cửa thang máy đóng lại, một mạch chạy thẳng lên trên và dừng lại ở tầng thứ 32.
 
Bọn họ bước ra khỏi thang máy, đi đến trước cửa nhà Ninh Khải Triết, nhấn chuông cửa.
 
Rất nhanh sau đó, mẹ của Ninh Khải Triết bèn mở cửa.
 
Ba người đồng thanh chào “Chào dì”, mẹ Ninh cười đón vào trong.
 
“Khải Triết ở trong phòng ạ?” Cao Dục hỏi.
Trong lòng nghĩ rằng, thằng nhóc thúi này biết bọn họ đến cũng sẽ không xuống tiếp bọn họ.
 
“Nó đã trốn trong phòng ba ngày rồi, một mực không chịu ra ngoài, đến giờ ăn chỉ xuống lấy cơm rồi chạy lên thôi.” Mẹ Ninh nhỏ tiếng nói với bọn họ, “Vẫn may các cháu đến rồi, dì quả thật rất sợ Khải Triết buồn đến sinh bệnh.”
 
Cao Dục nghe thế thì sững người, sau đó mỉm cười: “Bọn cháu lên trên xem cậu ấy, dì đừng lo lắng.”
 
“Ừ ừ, các cháu nhanh lên đi, lát nữa dì bê trái cây lên.”
 
Ba người cười vui vẻ, đặc biệt là tên mập Trương Chí Thần, lại sắp có đồ ăn.
 
Nhà của Ninh Khải Triết theo mô hình nhà hai tầng gồm năm phòng, phòng của cậu ấy ở tầng hai hướng về phía Nam.
 
Cả ba vừa lên lầu vừa bàn tán.
 
Cao Dục hỏi Trương Chí Thần: “Có chuyện gì thế? Không phải Khải Triết vừa tỏ tình xong sao? Bây giờ không hẹn hò ngọt ngào mà trốn trong phòng không ra là thế nào?”
 
“Tớ cũng đâu có biết?” Trương Chí Thần xua tay, tỏ ý không biết gì.
 
Hồng Thế sờ mũi, nói về khả năng mà chẳng ai tin: “Không phải thất bại rồi chứ?”
 
“Sao có thể được!” Cao Dục trầm giọng quát.
Quát xong rồi, cậu ấy lại liếc nhìn Trương Chí Thần, hỏi: “Không phải đã thất bại thật chứ?”
 
“…Chắc không đâu?” Hình như tiểu thục nữ có vẻ tốt với Khải Triết.
 
Lúc thêm canh cho họ còn cho Khải Triết nhiều thịt mà, cậu nhìn thấy hết rồi.
 
“Võ đoán làm gì, gõ cửa vào đi.”
 
Hồng Thế thúc giục hai người đang xì xào trước cửa.
 
Cao Dục do dự một lát, sau đó giơ tay gõ cửa.
 
Một lúc lâu trong phòng chẳng nghe động tĩnh gì, cậu ấy áp sát tai vào cửa.
 
Nghe thấy âm thanh đánh nhau của trò chơi điện tử, rất dữ dội, nhưng lại không có tiếng gầm rú thường thấy của Khải Triết.
 
Cao Dục nuốt ngụm nước miếng, quay đầu nhìn Hồng Thế, tỏ ý cậu ấy sợ.
Hồng Thế liếc xéo Cao Dục, đẩy cậu ấy ra, tự mình gõ cửa vài tiếng, nói: “Khải Triết, bọn tớ vào nhé?”
 
Vẫn không có hồi âm, Hồng Thế quyết đoán đẩy cửa ra, bước vào trong.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện