Dù Thế Nào Cũng Phải Bồi Dưỡng Đầu Gấu Trường Thành Học Bá

Chương 10


trước sau


Sau khi tắm xong, hai bạn học trong phòng đã dọn dẹp đồ mất hút.
 
Cô vừa lau tóc vừa đi đến bên ban công, vẻ mặt u uất, dường như có chút gì đó khó diễn tả.
 
Đồ dùng của Hồ San San đã đóng gói xong.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô đi đến sau Bảo Bảo, cánh tay gác lên trên vai cô.
 
“Xem gì đấy?”
 
Cô nhìn theo hướng của Bảo Bảo, sau khi nhìn thấy cái bóng trắng phóng khoáng đang nhảy lên đưa bóng vào rổ…
 
Hồ San San mím môi cười, trầm giọng hỏi: “Nếu đúng như hôm nay cậu ấy thật sự thổ lộ với cậu thì cậu làm thế nào?”
 
Bảo Bảo ngẩng đầu, liếc nhìn Hồ San San, nhưng không hề có chút gì rụt rè hay xấu hổ.
 
Đôi mắt của Bảo Bảo vô cùng bình tĩnh, một hơi thở tĩnh lặng toát ra từ một Bảo Bảo nhỏ nhắn, lanh lợi, khí chất và dịu dàng.
 
“Hy vọng cậu ấy không làm thế.” Giọng nói trầm thấp, như tiếng thở dài.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nghĩ kỹ rồi ư?” Bàn tay đang gác trên vai Bảo Bảo tiện thể nghịch tai cô.
 
Bảo Bảo gật đầu ừ một tiếng.
 
“Không suy nghĩ thêm một lúc thật hả? Nói ra thì cậu ấy không phải cũng khá là tốt ư? Đẹp trai này, lịch sự này, tốt bụng này.”
 
Bảo Bảo lắc đầu, dời mắt đi: “Còn quá sớm, chúng ta mới chỉ mới là học cấp ba thôi.”
 
“Chủ nghĩa giáo điều, cậu không biết có nhiều chân ái đều bắt đầu từ thời học sinh sao?”
 
“Tớ không thích tách rồi hợp, cãi vã rùm beng, cậu biết mà.” Bảo Bảo lặng lẽ nhìn xa xăm, giọng nói nhẹ nhàng, “Mới quen biết mấy ngày đã nói chuyện yêu đương, quá bồng bột, thường kết quả của sự bồng bột là mặn nồng dần qua đi, sau đó chia tay trong lúng túng.”
 
“Cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi đấy!” Ngón tay nhỏ búng vào trán của Bảo Bảo.
 
Đầu óc Bảo Bảo lắc lư một hồi, lúc ổn định lại mới cười nhẹ.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tớ có xem tiểu thuyết nhiều hay không chẳng lẽ cậu còn không biết? Chúng ta cũng không phải chưa thấy những “ngốc nam oán nữ” kia, lúc yêu thì tình bể bình, lúc hết yêu nói chia tay là chia tay.”
 
Hồ San San không nhịn được cười ra tiếng.
 
Cô ôm trọn lấy Bảo Bảo, đầu cọ vào trán của cô.
 
“Cậu đó, lúc vừa mới gặp còn tưởng cậu mỏng manh như thỏ trắng, ai mà ngờ nội tâm cứng rắn như dao thép. Lý trí quá thể đáng, nói dễ nghe thì là suy nghĩ cẩn thận rồi mới làm, nói khó nghe thì là lo trước lo sau.”
 
“Đều cùng một lớp, không muốn làm cho mối quan hệ lâm vào bế tắc, so với việc yêu nhau thắm thiết rồi ngượng ngùng chia tay, chi bằng từ đầu đã cắt đứt sạch sẽ, ít nhất như thế còn có thể làm bạn.”
 
Bảo Bảo liếc xéo cô, cười khúc khích: “Cậu có đi không thì bảo, chú Hồ đã đợi ở cổng trường rồi nhỉ.”
 
“Có cần tớ đợi cậu không? Bảo bối?“ Hồ San San gãi cằm của Bảo Bảo, giọng điệu vô cùng lẳng lơ.
 
“Không cần, cái đồ lưu manh nhà cậu!” Bảo Bảo nghiêng người tránh đi.
 
Hồ San San nghe thế, giả vờ tức giận, rồi lại quậy phá với Bảo Bảo một hồi.
 
Sau đó cô mới thả ra: “Thế tớ đi đây.”
 
“Ừ, về đến nhà nhắn tin cho tớ.” Bảo Bảo vẫy tay với cô.
 
“Biết rồi, cậu cũng thế, đến nhà thì báo cho tớ.”
 
Hồ San San đeo balo, vừa đi vừa quay lại hôn gió với Bảo Bảo.
 
Bảo Bảo cũng chu môi đáp trả nụ hôn gió của Hồ San San.
 
Bốn giờ rưỡi, Bảo Bảo đã dọn dẹp đồ xong, đeo balo lên vai rồi bước xuống tầng dưới.
Trên sân tập chẳng còn mấy người, những bạn nam còn lại đều đang chơi bóng.
 
Những bạn nữ hoặc là vây xung quanh đưa nước, hoặc là tay trong tay đi dạo trên sân tập nhưng cũng không nhiều.
 
Một mình Ninh Khải Triết độc chiếm cả sân bóng, chạy qua chạy về lừa bóng ném vào rổ.
 
Mồ hôi mơn man theo từng ngọn tóc, lấp lánh màu nước, nếu như góc mặt trời đúng thêm chút nữa, thậm chí còn có thể thấy cầu vồng hiện ra.
 
Cậu ấy mang một chiếc ba lỗ cotton, dù khá rộng rãi nhưng vẫn bị ướt vì mồ hôi.
 
Ống tay rộng, lúc cậu đưa tay ném bóng có thể nhìn thấy cơ bắp tuyệt đẹp.
 
Đúng là cảnh đẹp khiến người ta chảy nước miếng.
 
Bảo Bảo cố ý đi chậm lại, vừa đi vừa thưởng thức, dù sao thì sau này rất có khả năng không thể thấy được nữa.
 
Chính vào lúc này, một bạn nữ tóc đuôi ngựa xinh đẹp mạnh dạn đi qua đó, trong tay còn cầm theo một chai nước khoáng chưa mở nắp.
 
Cô ấy vẫn còn mang quân phục rằn ri, đôi má hồng hào khỏe mạnh.
 
Cô hét lên từ phía sau của Ninh Khải Triết: “Ninh, Ninh Khải Triết?”
 
Giọng nói hơi nhỏ, nửa giây sau Ninh Khải Triết mới phản ứng lại, quay đầu nhìn cô ấy.
“Chào, tớ là Trần Hiểu Nhu lớp 10B8, tớ, tớ muốn kết bạn với cậu.”
 
Hai chân cô sáp lại vào nhau, ngậm miệng, hai tay đưa chai nước khoáng ra trước, dáng vẻ ngượng ngùng rất đáng yêu.
 
“Xin lỗi, tôi đang đợi bạn.”
 
Ninh Khải Triết không hề do dự đáp, sau đó xoay người tiếp tục lừa ném bóng.
 
Cậu ấy từ chối quá đỗi quyết đoán, bạn nữ kia cắn môi xấu hổ, xoay người chạy đi mất.
 
Bảo Bảo thấy cô ấy rời đi không khỏi thở dài, có chút thương tiếc.
 
Cô tiếp tục tiến lại gần, sau đó dừng lại, chẳng mấy chốc Ninh Khải Triết đã nhìn thấy cô.
 
Bóng vừa chạm vào vòng rổ nảy lên, bịch, trúng ngay hồng tâm.
 
Rồi đánh trúng vào đầu của Ninh Khải Triết, cậu đau đến nỗi ôm đầu suýt chút nữa quỳ rụp xuống.
 
Toàn bộ quá trình ngây ngốc đã bị Bảo Bảo nhìn thấy, cô phụt một tiếng rồi cười phá lên.
 
Sau đó lại cảm thấy mình như thế có chút không phải phép, thế nên lập tức dìu Ninh Khải Triết.
 
“Cậu không sao chứ?” Giọng nói vẫn còn chút ý cười không thể nào nhịn xuống được.
Cô dìu Ninh Khải Triết đến ngồi bên hàng ghế khán giả.

 
“Cậu còn cười…” Ninh Khải Triết nâng mắt nhìn cô, giọng nói đầy ấm ức.
 
“Phù…xin, xin lỗi nha, tớ không cười nữa.”
 
Hai tay Bảo Bảo đặt trên gối, bộ dạng nghiêm túc, gương mặt nhỏ nhắn phúng phính cố gắng kìm nén.
 
Nghiêm túc đến mức toát ra một sự dễ thương.
 
Ánh mắt của Ninh Khải Triết đột nhiên thu lại, một nguồn nhiệt khác với việc vận động áp bức vành tai cậu, khiến cậu phải cúi đầu, đằng hắng giọng.
 
“Ờ…”
 
“Tớ…”
 
Hai người quay đầu lại, đồng thanh nói.
 
Sau đó yên lặng vài giây.
 
“Cậu nói trước…”
 
“Cậu nói trước đi…”
 
Lại đồng thanh mở miệng.
 
Ninh Khải Triết nhìn Bảo

Bảo, Bảo Bảo nhìn Ninh Khải Triết.
 
Hai người nhìn nhau một hồi rồi lại quay đi, đồng thời mỉm cười.
 
Ninh Khải Triết cúi người, cùi chỏ kê trên đùi, sờ sờ tai, ánh mắt bay bổng.
 
Bảo Bảo lặng lẽ nhìn phía trước, gương mặt trắng nõn phủ lên một tầng đỏ hồng.
 
“E hèm…”
 
Ninh Khải Triết xoay người, ngồi thẳng lưng, dáng vẻ nghiêm túc long trọng.
 
Cậu nói: “Bảo Bảo, tớ thích cậu, làm bạn gái tớ được không?”
Cậu nghe rõ mồn một nhịp đập con tim mình, thình thịch, thình thịch…
 
“Không được.”
 
“…” Ninh Khải Triết.
 
Bộ não đình trệ, một phút trôi qua cũng chẳng đủ để cậu phản ứng lại với câu trả lời của Bảo Bảo.
 
Cậu thấy Bảo Bảo ngẩng đầu nhìn mình, ánh mắt và giọng nói đều rất nhẹ nhàng.
 
Vậy là…
 
Cô ấy…đã từ chối cậu ư?
 
Hơn nữa chẳng hề do dự, từ chối dứt khoát như vậy ư?
 
“Xin lỗi Ninh Khải Triết, tớ không muốn yêu sớm.”
 
Bảo Bảo giải thích rất nghiêm túc.
 
“Cậu…không thích tớ sao?” Cậu vẫn cảm thấy khó tin.
 
Bảo Bảo lắc đầu, thân trên ép xuống trên đôi chân đang khép lại, cười với cậu vô cùng dịu dàng.
 
“Cậu rất đẹp trai, tớ thừa nhận là trước đây rất nhiều lần tớ kìm lòng không đậu nhìn lén cậu, nhưng đó không phải là sự yêu thích của con gái đối với con trai, mà là sự yêu thích của tớ đối với cái đẹp.”
 
Ninh Khải Triết rơi vào im lặng, đôi mắt tĩnh lặng đột nhiên nhìn Bảo Bảo.
 
Bảo Bảo có chút không thoải mái, cô tránh mắt đi, rồi tiếp tục giải thích: “Có lẽ tớ đã có hành động nào đó khiến cậu hiểu lầm là tớ thích cậu, nếu là như vậy thì tớ cảm thấy rất có lỗi.”
 
“Cậu không thích tớ nên mới từ chối, hay là vì không muốn yêu sớm nên mới từ chối?”
 
Cậu vừa hỏi đã lập tức sửa lời: “Bỏ đi, đều giống nhau, cậu không cần trả lời câu hỏi này đâu.”
 
Bảo Bảo mím môi, nghiêng đầu lén nhìn cậu ấy, trong lòng vô cùng áy náy.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng Ninh Khải Triết sẽ thích cô, nếu sớm biết như thế, cô sẽ giữ khoảng cách ngay từ đầu.
 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tớ biết bị người khác từ chối rất khó chịu, đặc biệt giống như cậu...” Bảo Bảo thở dài, chớp mắt, “Vì vậy nếu cậu muốn giữ khoảng cách với tớ cho dễ chịu hơn, không làm bạn với tớ nữa thì tớ vẫn có thể chấp nhận.”
 
Ninh Khải Triết cúi đầu, đột nhiên mím môi, cười có chút khổ tâm.
 
“Cậu cũng biết khó chịu à? Cứ như cậu vừa tỏ tình thất bại vậy.”
 
“...” Bảo Bảo bất ngờ nhìn Ninh Khải Triết cũng đang nhìn mình, cậu ấy cười chế nhạo.
 
“Đừng nói là cậu đã từng tỏ tình thất bại thật rồi nhé?”
 
Ninh Khải Triết mở to mắt, sáp lại gần cô một chút, cố ý hạ giọng.
 
Khoảng cách này quá gần, gần đến nỗi mà nguồn nhiệt trên người cậu đều đã truyền qua hết trên người của cô.
 
Bảo Bảo lập tức ngả người về sau, giãn khoảng cách, đầu lắc lắc: “Tớ chưa bao giờ tỏ tình.”
 
“Thế ư?”
 
Cậu nghi hoặc lùi người lại, cười ranh mãnh như hồ ly.
 
Nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, may mắn là chưa.
“Điều tớ muốn nói đều nói xong rồi, cậu có gì muốn nói với tớ không?”
 
Cứ như chưa hề có chuyện gì xảy ra, Ninh Khải Triết nói với Bảo Bảo vô cùng tự nhiên.
 
Bảo Bảo lại ngây ngốc lắc đầu, không kịp thích ứng lại với sự điềm tĩnh này của Ninh Khải Triết.
 
“Thế về đi, đi đường cẩn thận.”
 
Cậu đưa ngón trỏ chọc vào vai của Bảo Bảo, giọng nói và nụ cười đều vẫn đẹp trai rạng ngời như vậy.
 
Bảo Bảo mụ mị đứng dậy, cúi đầu nhìn Ninh Khải Triết vẫn còn ngồi đó.
 
“Thế tớ về đây, tạm biệt.”
 
“Tạm biệt.”
 
Bảo Bảo xoay người chuẩn bị đi, nhưng bỗng nhiên bị một bàn tay nóng hổi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình.
 
Cô quay đầu, nhìn ánh mắt cười đến tít lại của Ninh Khải Triết, nhẹ giọng nói: “Chúng ta vẫn là bạn đấy nhé, tớ không có nói buồn đến nỗi muốn giữ khoảng cách với cậu đâu.”
 
Môi hé mở, lúc Bảo Bảo muốn nói gì đó, nhưng bàn tay lớn của Ninh Khải Triết đã đẩy cô ra.
 
“Đi đi, mặt nhăn như đít khỉ, ai không biết còn tưởng cậu tỏ tình thất bại đấy.”
Trái tim Bảo Bảo thắt lại, nhưng trên mặt lại hiện lên nụ cười ấm áp, vẫy tay với cậu.
 
Cô quay đầu và bước nhanh đi.
 
Ninh Khải Triết ngồi tại chỗ, khuỷu tay chống trên đầu gối, đỡ lấy nửa thân trên, nhìn theo hình bóng đang rời đi của Bảo Bảo.
 
Chiếc balo màu hồng, áo phông màu trắng, quần jean chín tấc, giảy vải.
 
Tóc đuôi ngựa hất tung khi đi bộ, cổ chân trắng nõn thanh mảnh lộ ra giữa quần jean và giày vải.
 
Cánh tay cũng nhỏ nhắn y như vậy, làn da nhẵn bóng.
 
Ninh Khải Triết ngửa bàn tay ra, sững sờ nhìn lòng bàn tay vừa nắm lấy cánh tay của Bảo Bảo.
 
Một lúc sau, cậu duỗi hai tay rồi ngả ra sau.
 
Nhắm mắt hồi lâu, môi mỏng khẽ mấp máy, thốt lên hai chữ: “Buồn thật.”

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện