“Cậu là Bảo Bảo.”
“Ừ.”
“Tên cậu đặc biệt thật đấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bảo Bảo ngẫm nghĩ, sau đó lập tức phản ứng lại: “Không, cậu hiểu lầm rồi, họ của tôi là Bảo trong bảo vệ gìn giữ thanh xuân, tên chỉ có một chữ Bảo trong bảo bối thôi.”
Sau khi cô nói xong, lại nghĩ thêm một lát, sợ người trước mặt không biết chữ Bảo trong bảo vệ gìn giữ thanh xuân là chữ nào.
Thế nên cô lại vội vàng giải thích: “Chữ Bảo trong bảo vệ thanh xuân là chữ mà ở trên có bộ thảo, bên dưới là chữ bảo trong bảo vệ.”
Sau khi Bảo Bảo giải thích xong, người đối diện ngậm đầu của thanh quẩy, ngẩng đầu im lặng một lúc.
Trong đôi mắt sâu thẳm kia, tròng mắt đen láy đột nhiên nhìn Bảo Bảo.
Thần kinh của Bảo Bảo căng cứng, cô nhất thời muốn lẩn trốn, nhưng nghĩ lại lời mẹ nói tối hôm qua.
Cô đành nhịn xuống, cẩn thận hỏi: “Đúng rồi, hôm qua hình như cậu không thích người khác lấy canh trước giúp cậu phải không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu như là thế thì hôm nay cô sẽ không giúp cậu ấy lấy canh nữa.
Cô muốn nói tiếp câu phía sau nhưng đã không còn cơ hội.
Bởi vì Ninh Khải Triết vừa cắn thanh quẩy vừa khẽ nhếch môi cười nhẹ.
Dáng vẻ đó hấp dẫn đến không ngờ.
Mặc dù câu này thật khó nghe, nhưng trông cậu ấy giống như là hồ ly tinh nam chuyên câu dẫn người khác.
Điều này khiến cho đầu óc của Bảo Bảo ngưng trệ ba giây, sau đó Ninh Khải Triết bèn lên tiếng.
“Không phải, chỉ là tôi không thích thịt trong canh mà thôi, cảm ơn cậu giúp tôi lấy canh, tôi rất thích.”
Cậu ấy híp mắt cười, nói vô cùng khách sáo, Bảo Bảo tất nhiên không thể nào từ chối.
Cô gật gật đầu, cúi đầu xuống, cắn một miếng quẩy, trong lòng nghĩ hôm nay chỉ lấy canh cho cậu ta là được.
“Đúng rồi, chúng ta cùng một lớp, nhưng sao cậu không luyện tập cùng với chúng tôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sáng hôm qua tôi và San San được chọn đến đội diễu hành, vì thế không huấn luyện cùng lớp được.”
Bảo Bảo liếc nhìn Hồ San San, còn Hồ San San lại chống đầu nhìn cô.
Ánh mắt đó quá rực rỡ, rực rỡ đến mức Bảo Bảo giật hết cả mình, đỉnh đầu đổ mồ hôi lạnh.
“Thế sao? Vậy đội diễu hành của các cậu có gì khác với huấn luyện bình thường của chúng tôi không?”
Ninh Khải Triết hỏi rất chân thành, Bảo Bảo cũng trả lời vô cùng tự nhiên.
“Những thứ được học khá giống nhau, nhưng chúng tôi phải thay đổi đội hình, vả lại hình như còn phải hát trong lúc đi đều.”
“Ồ? Hát bài gì vậy?”
“Hiện tại vẫn chưa biết, thầy giáo vẫn chưa dạy.”
“Vậy cậu…”
“Khải Triết!” Một giọng nói lớn truyền đến từ phía sau của Ninh Khải Triết.
Trương Chí Thần mập mạp mặt mày hớn hở đi đến, đồ ăn sáng đầy ắp trên khay thức ăn.
“Chúng tôi ăn xong rồi, các cậu từ từ ăn, tôi và Bảo Bảo đi trước.”
Hồ San San nói xong rồi cười rạng rỡ, sau đó liền kéo tay Bảo Bảo lặn mất tăm.
Ninh Khải Triết còn chưa kịp nói gì thì người đã đi xa.
Trương Chí Thần ngồi bên cạnh Ninh Khải Triết, đè nén giọng nói.
“Khải Triết, không lẽ cậu thật sự muốn ra tay với một bạn nữ ư? Tôn nghiêm đàn ông của cậu đâu? Người ta là tiểu thục…”
Miệng của Trương Chí Thần bị nhét hẳn một cái bánh bao hấp.
“Ăn đồ của cậu đi, nhiều chuyện.”
Mí mắt cực mỏng giật giật, Ninh Khải Triết bê đồ ăn còn thừa đến chỗ thu gom.
Sau đó im lặng đi ra khỏi nhà ăn, bước về phía bãi tập.
Còn bên kia, Bảo Bảo bị Hồ San San kéo đến tòa dạy học số một hiện đang tiếp nhận sự tra khảo kín đáo của tổ chức.
Hồ San San dựa vào ưu thế chiều cao, hay tay chia ra chống lên tường phía sau tai Bảo Bảo.
Tư thế ép vào tường làm vô cùng mượt mà, vô cùng ra vẻ nữ lưu manh.
“Nói! Cậu quan hệ với Ninh Khải Triết từ khi nào hả?”
“Cái gì mà quan hệ, dùng từ văn minh chút đi?” Bảo Bảo đỏ bừng mặt.
Lông mày bên trái của Hồ San San nhún nhảy vô cùng tấu hài.
“Bảo Bảo, cậu có cảm thấy mỹ thiếu nam kia để ý cậu rồi không?”
“…” Bảo Bảo trợn trừng mắt ngạc nhiên, “Sao có thể chứ?”
Ngón trỏ gập lại, khớp ngón tay gõ lên đầu của Bảo Bảo.
Hồ San San nói với dáng vẻ xấu hổ: “Không thể nào ư? Thế sao đột nhiên cậu ấy đến tìm cậu bắt chuyện, hỏi cậu cái này cái nọ, còn cười phơi phới với cậu như vậy?.”
“…” Bảo Bảo ôm đầu.
Cô rất muốn nói, San San, từ phơi phới này không thể dùng ở đây được, dùng ở đây sẽ khiến người khác tưởng tượng xa vời vô cùng.
Nhưng không chờ Bảo Bảo nói, sắc mặt của Hồ San San lại biến đổi, trở nên rất nghiêm túc.
“Nói thật đấy, thái độ của cậu ấy với cậu khá tốt, chẳng giống loại người có hành động tồi tệ như người khác nói chút nào.”
Bảo Bảo gật gật lia lịa: “Đúng thế, người ta rất lịch sự, cũng không có nói những câu nhàm chán để chọc ghẹo các bạn nữ, bây giờ nghĩ lại, chúng ta cũng chỉ nghe nói cậu ấy đánh bậy, trốn ra ngoài lên mạng, hình như không có hành động xấu xa nào khác.”
Hồ San San gật đầu, sau đó đột nhiên cười mờ ám, trông cứ như người chơi hệ đổi mặt.
“Sao thế? Có ấn tượng tốt về cậu ấy?” Hồ San San hỏi.
“Làm gì có, có quan hệ gì với cậu ấy chẳng phải giấc mộng cấp ba nhẹ nhàng đẹp đẽ của tớ tiêu tùng sao?”
“Bé con ngốc của tôi ơi, mỹ thiếu nam người ta cầu mà không được, còn cậu ở đây bày trò xa lánh, không biết những người đã thích mỹ thiếu nam ở Cửu Trung sẽ khóc thành cái dạng gì đây.”
Hồ San San vừa xoa nắn gương mặt của Bảo Bảo chơi, vừa giả vờ sầu não nói.
Bảo Bảo tóm lấy cái tay đang làm loạn trên mặt mình xuống, nhướn mày tinh nghịch hỏi: “Vậy là cậu thích?”
“Ha ha ha, thế thì không được, tớ và cậu ta cùng một loại người, lỡ mà xích mích e rằng sẽ cầm dao rượt nhau mất.”
Thoát khỏi bàn tay nhỏ của Bảo Bảo một cách dễ dàng, những ngón tay làm loạn lại vân vê gò má hấp dẫn người khác của cô.
“Cậu đâu phải không biết tớ cũng thích kiểu dễ bị bắt nạt y như cậu vậy.”
Bảo Bảo cười né tránh: “Bổn cô nương không chơi bách hợp*, hơn nữa hậu cung của cậu nhiều quá.”
* Nguyên văn 百合, nghĩa là tình cảm