Sau khi ăn tối xong, tất cả mọi người lại theo đội ngũ hình vuông về bãi tập.
Thầy giáo của các lớp dặn dò đơn giản vài câu, ngày huấn luyện đầu tiên đã kết thúc như vậy.
Bảo Bảo và Hồ San San tay trong tay cấp tốc chạy về kí túc xá tắm rửa giặt quần áo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì thầy giáo đã nói, ngày nào cũng đều phải mang quân phục rằn ri.
Nhưng bọn họ chỉ có hai chiếc áo thun rằn ri, một chiếc quần dài quân đội màu xanh.
Nếu không giặt sớm, thì dù trời có nắng hơn nữa cũng không thể nào khô kịp.
Sau khi làm xong tất cả mọi việc, Bảo Bảo vừa lau tóc ướt, vừa ngồi xổm trên ban công để gọi điện cho mẹ.
Điện thoại reo lên vài tiếng, sau đó giọng nói sốt sắng của mẹ vang lên.
“Bảo Bảo, kì huấn luyện quân sự của con thế nào rồi?”
“Cũng được ạ, chỉ có điều kem chống nắng dùng không tốt cho lắm, phía sau cổ bị cháy nắng rồi ạ, vừa rồi tắm đau quá chừng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa nói, Bảo Bảo vừa vươn tay ra sờ sau gáy, chỉ chạm vào lớp da đó thôi đã đau kịch liệt.
Cô rít lên, vội vã rút tay về, nước mắt bị ép chảy ra ngoài.
“Thế con đã đùng lọ thuốc mỡ nha đam mẹ bỏ trong túi chưa? Chống nắng ở mức độ nào đó thôi, con cần phải bổ sung thêm nước, chứ không sẽ gây viêm đấy.”
Trong giọng nói của mẹ Bảo Bảo vừa đau lòng, vừa sốt ruột.
Còn cô vừa lau đầu tóc vừa gật đầu: “Vâng ạ, con biết rồi, con không biết mẹ có để thuốc mỡ nha đam vào, đợi lát nữa nhờ San San thoa giúp con.”
“Mẹ à, huấn luyện quân sự mệt chết đi được, nhớ nhà quá, nhớ mọi người quá.” Cô bĩu môi làm nũng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sự mệt mỏi cả ngày trời đã truyền đến trong tim.
Phía đầu dây bên kia, mẹ Bảo Bảo cười xòa: “Bố mẹ cũng rất nhớ con cục cưng à, nói nhỏ cho con, vì chuyện con đi quân sự mà bố đau lòng đến nỗi không tìm được chỗ phát tiết, thế nên hôm nay đã cho nhân vật phụ nhân khí cao nhất trong truyện của ông ấy chết rồi.”
“Ố…” Bảo Bảo không kìm được, bật cười, “Vậy lúc con về nhà có chăng sẽ nhìn thấy từng vết đao trên cửa nhà mình?”
“Khó nói lắm, bây giờ bố con còn đang tự nhốt mình trong phòng khẩu chiến với những độc giả mắng ông ấy kia kìa, hăng hái thật.”
“Ha ha ha, bố đáng yêu quá đi.”
Bảo Bảo cười đến híp mắt hai mắt, tình cờ liếc thấy có một bạn nam vừa tâng bóng vừa đi về phía tòa kí túc từ chỗ bãi tập đen sì phía xa kia.
Khu kí túc nam và kí túc nữ của trường cấp ba Húc Thị được xây cạnh nhau, cả hai đều đối mặt với bãi tập rộng lớn.
Vào giờ này vẫn có thể nhìn thấy những người đang đi bộ trên sân tập vừa nói chuyện dưới ánh đèn pha ở tầng dưới.
Phòng của Bảo Bảo ở tầng ba, tầm nhìn tốt hơn một chút, thậm chí còn có thể nhận ra được những bóng người có hơi mô hồ trên sân tập kia.
“Những chuyện ngốc nghếch này bố con làm đâu có ít, còn nhớ lúc sinh con, mẹ đau chết đi sống lại, bố con khóc bù lu bù loa khiến nhân vật chính trong truyện của ông ấy…”
Giọng nói của mẹ Bảo Bảo trong điện thoại vẫn tiếp tục.
Còn bóng dáng cao lớn đi đến từ chỗ tối kia cũng ngày càng rõ dần.
Người nọ mặc áo phông, quần thể thao với đôi chân dài, vóc dáng miễn chê.
Quả bóng đang xoay trên tay, cái bóng lớn bóng nhỏ đổ lên mặt đất.
Tóc ướt đẫm mồ hôi, cộng thêm ánh đèn pha trên sân tập nhuộm lên khiến nó hơi lóe sáng.
Nhưng sau khi Bảo Bảo nhìn rõ hình dáng của người đó.
Đầu óc bỗng chốc tĩnh lặng, nụ cười cứng đờ, hô hấp ngưng trệ.
Người kia dường như rất cảnh giác, chính vào lúc Bảo Bảo ngây ngốc ra, gương mặt đang cúi từ từ ngẩng lên.
Mí mắt nhấc lên, ánh nhìn cũng mang chút thoải mái.
Bảo Bảo cũng không biết mình bị chạm dây nào.
Đúng vào lúc tầm mắt sắp gặp nhau.
Cô vội vã ngồi thụp xuống, sau đó quay lưng dựa vào bức tường gạch của ban công.
Đôi mắt to đảo quanh vô định, trông cứ như tên trộm.
Tiếng mẹ của Bảo Bảo trong điện thoại bắt đầu kêu to.
“Bảo Bảo? Sao con không nói gì nữa?”
“Mẹ à…” Cứ như làm chuyện xấu hổ, Bảo Bảo cố ý hạ thấp giọng, “Con nghe nói trường bọn con có đầu gấu, và còn ở lớp bọn con nữa.”
“…” Nhất thời mẹ Bảo Bảo không biết nên tiếp lời con gái như thế nào.
Dường như chủ đề có sự nhảy vọt hơi lớn.
“Nghe nói lúc học cấp hai, cậu ta đã đánh đàn anh cấp ba, tối qua còn trèo tường chơi nét thâu đêm, bị hiệu phó tóm ngay tại trận, cả buổi chiều hôm nay bị phạt đứng ở cổng trường.”
Bảo Bảo kể vô cùng nhập tâm và sống động như thật, cố gắng tái hiện hình ảnh của Ninh Khải Triết thành đại ca xã hội đen.
“Hơn nữa vào giờ ăn cơm chiều, dường như cậu ra rất không hài lòng việc con thêm canh trước cho cậu ta, mặc dù sau đó thì cậu ta có nói cảm ơn.”
Cánh tay nhỏ rụt lại, khuôn mặt phúng phính bằng lòng bàn tay co rúm, trong lòng Bảo Bảo rất bối rối.
Bối rối việc ngày mai có nên múc canh cho cậu ta nữa không.
Hay là chẳng cần múc cho ai nữa?
“Ngoại trừ những việc mà con nghe, còn có chuyện cậu ấy trèo tường đi chơi net, con đã tận mắt chứng kiến những hành vi không tốt của cậu ấy rồi sao?”
Mẹ Bảo Bảo hỏi.
Cô ngẫm nghĩ, bĩu môi nói: “…Không có ạ.”
“Cục cưng à, mẹ không muốn can thiệp chuyện con kết bạn ra sao, nhưng những chuyện không có chứng thực, con không thể có thành kiến với người ta chỉ dựa vào những gì mình nghe được. Trước tiên là vì an toàn, con đúng là có thể duy trì khoảng cách với người như vậy, nhưng khi đó là điều không thể tránh khỏi trong giao tiếp, còn cần phải đối xử bình đẳng với mọi người, đây mới là quy tắc làm người tốt nhất, đã biết chưa?”
Mẹ Bảo Bảo ngừng lại, giọng nói càng thêm dịu dàng.
“Hơn nữa theo con nói thì dường như cậu ấy không hài lòng việc con múc canh trước, nhưng cậu ấy đã nói cảm ơn, điều này chứng tỏ cậu ấy vẫn là một đứa trẻ lịch sự. Chúng ta không thể phiến diện như vậy, cũng không thể suy đoán lời nói của người khác.”
Tâm trạng của Bảo Bảo có hơi đi xuống, cô cảm thấy lời mẹ nói rất có lý.
Dường như cô đúng là có ấn tượng không tốt lắm về Ninh Khải Triết vì những lời nói kia của